CÁ THU - Trang 99

Yeo Kyeong hỏi.

Anh lục túi áo sơ mi để lấy bao thuốc. Có lẽ lúc nãy anh đã để nó lại

trong xe. Anh chà chà miết miết ngón tay lên môi.

“Ừ.”

“Thật hết cách. Sao lại bất hạnh thế chứ… À không, vấn đề không phải

chuyện đó… Ý em là… Dù vậy, sao anh Myeong Woo lại phải trông nom
chị ấy chứ? Chưa kể, nam nữ sao có thể ngủ chung một phòng như vậy
được? Em giả sử, nếu em cũng mang một người đàn ông nào đó về nhà,
cùng ăn, cùng ngủ trong nhà mình thì anh Myeong Woo thấy sao?”

“Anh sẽ hiểu em. Và cũng tin em nữa.”

“Phải, anh có thể tin em… Vì em sẽ không bao giờ làm chuyện như

thế… Có điều anh không phải là em. Em cảm thấy không vui chút nào.”

“Đó là vì em nghĩ sai.”

“Tâm trạng không tốt thì có gì đúng với sai chứ?”

Yeo Kyeong cứng rắn hơn anh tưởng. Myeong Woo dừng bước.

“Vì cô ấy là em gái của bạn anh nên anh coi cô ấy như người nhà. Thậm

chí đổi lại Myeong Hee ở vào hoàn cảnh cô ấy bây giờ, thì Eun Cheon, anh
trai Eun Rim, người đang mất trí nằm trong bệnh viện kia, cũng sẽ đối xử
với Myeong Hee như anh đang làm bây giờ thôi…”

“Chị Myeong Hee dù có chết đi sống lại cũng không đi đến bước đường

ấy đâu. Thực sự anh chỉ coi cô ấy là em gái của bạn thân thôi sao?”

Dứt lời, cô ngước lên.

“Yeo Kyeong này!”

“Cứ cảm giác có người xen vào, tâm trạng bực bội lắm.”

Anh nắm lấy tay Yeo Kyeong. Yeo Kyeong để mặc, không hẩy ra. Đây là

đôi tay đã nuôi sống một người mẹ và hai người em phụ thuộc vào cô như
những đứa trẻ, kể cả khi họ không phải những đứa trẻ. Đây là cô gái nói
rằng việc mưu sinh kiếm sống cũng vất vả không khác gì phải cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.