CÁ VOI VÀ HỒ NƯỚC - Trang 93

Nụ cười ấm áp cùng đôi mắt trong veo của Người đẹp số 6 đều rất rõ

nét, tôi bất giác nhếch khóe miệng lên một chút.

Nhưng hễ nghĩ đến tâm trạng cảm ân, tự dưng thấy cần phải biết đủ biết

điều, đến nỗi nhịn không mở miệng hỏi số điện thoại của nàng, khóe miệng
tôi liền như đeo thêm cục đá nghìn cân, chùng xuống trong nháy mắt.

Tuy nàng có dự cảm rằng chúng tôi sẽ gặp lại, nhưng bảo tôi tin vào

điều ấy, sợ hơi khó?

Hơn nữa, nàng cũng không nói bao lâu sau sẽ gặp lại, ngộ nhỡ chẳng

may mấy chục năm sau thì sao?

Lúc ấy, tôi có thể gặp lại nàng trong viện dưỡng lão.

“Bà là Người đẹp số 6 đấy ư?” Tôi gọi một bà già chống gậy đi lướt

“Từng có một anh chàng gọi tôi như thế.” Bà già lấy làm kinh ngạc. “Ố!

Ông chính là anh chàng đó.”

“Ồ.” Tôi khẽ chỉnh lại cái mặt nạ dưỡng khí che mũi miệng mình.

“Không ngờ đã 60 năm rồi.”

“Đúng thế,” bà già thở dài. “giờ tôi là Bà già số 6 rồi.”

“Trong lòng tôi bà vĩnh viễn đẹp như thuở ban đầu gặp mặt.”

“Cảm ơn,” bà già lại thở dài, “nếu hồi đó ông chịu hỏi số điện thoại của

tôi thì tốt quá.”

“60 năm nay không có ngày nào tôi không hối hận.” Đến lượt tôi thở

dài. “May mà tôi sắp chết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.