CÁC CẬU BIẾT, CÁC CẬU YÊU TỚ MÀ! - Trang 124

thứ trên đĩa ăn bằng bạc ở nhà. Dan biết vậy không thật sự có lý, nhưng cậu
chẳng thấy được đối xử công bằng gì cả. Cậu thấy bực mình.

Cậu lần trong túi tìm bao Camel, tay cậu run hơn bao giờ hết.

Có một điều chắc chắn. Cậu không tham dự vào chuyến đi này vô ích.

Ngày mai cậu sẽ đối đầu với cuộc phỏng vấn trường Brown chết tiệt của
mình.

* * *

Aaron nhìn thấy một tấm biển của nhà nghỉ Motel 6

[1]

khoảng hai mươi

dặm trước khi đến New Haven và rẽ vào đường nhánh.

“Cậu làm gì thế?” Blair nói. “Đã tới nơi đâu.”
“Ừ, nhưng đây là Motel 6. Bọn mình ở đây là đủ gần,” Aaron nói, như

thể đã đủ để giải thích.

“Thế có gì hay ho với Motel 6 vậy?”

“Nó sạch. Nó rẻ. Nó có truyền hình cáp. Và máy bán hàng tự động của

nó có đủ thứ,” Aaron nói.

“Tôi tưởng chúng mình sẽ ở chỗ nào đẹp, có phục vụ phòng chứ,” Blair

nói. Nó chưa bao giờ vào một nhà nghỉ cả.

“Tin tớ đi,” Aaron bảo, dừng xe bên ngoài văn phòng nhà nghỉ.

Blair ở trong xe, khoanh tay lại trước ngực, mặt sưng sỉa, trong khi

Aaron đi vào đăng ký phòng. Cậu ta cứ cố ra vẻ bề trên và vờ như mình
không phải là một thằng con trai nhà giàu hư hỏng sống ở ngoại ô. Thật
bực mình. Nó cảm thấy khó chịu ghê gớm khi đi chung xe trong một cái
Saab đỏ

[2]

đến một nhà nghỉ cùng một thằng con trai để tóc cuốn. Bãi đỗ xe

tối mờ mờ và các phòng đều che rèm. Trông cứ như chỗ người ta đến để rồi
mất tích khỏi cuộc đời cũ.

Aaron quay lại với một cái chìa khóa. “Họ chỉ còn mỗi một phòng trống.

Nó có một giường cỡ lớn, thế đấy. Đằng ấy thấy có được không?”

Blair nghĩ chắc chắn Aaron đang mong đợi nó sẽ nổi cơn tam bành lên

và nhất mực đòi phòng riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.