CÁC CẬU BIẾT, CÁC CẬU YÊU TỚ MÀ! - Trang 212

nó thật sự đã trở thành một ai đó khác mà không cần phải thử. Như thể nó
đã chạy khỏi một chiếc xe và bị mất trí nhớ rồi sống tiếp mà thậm chí
không hề nhận ra mình từng bị tai nạn.

Nước mũi Blair nhỏ xuống váy và nó lau đi. Nó không thể biết liệu mình

có thể khóc được nữa hay không. Nó cảm thấy tê cóng.

“Này, Blair, cậu ổn chứ?” Serena gọi vào, hơi e dè. Blair không thực sự

có nanh như sói, nhưng nó có thể cắn đứt đầu bạn được.

Blair nhìn qua vai và gật đầu. Mớ tóc nâu xõa xuống khuôn mặt ướt nhẹp

của nó, và chì kẻ mắt của nó nhòe nhoẹt.

“Đây,” Serena nói, bước lại và đưa nó một xấp khăn giấy. “Mình có đồ

trang điểm và các thứ trong ví, nếu cậu cần gì cứ lấy.”

“Cảm ơn,” Blair nói, nhận lấy khăn giấy. Nó hỉ mũi, vai run lên vì gắng

sức. Serena chưa từng thấy nó mệt mỏi đến vậy.

“Cậu ổn chứ?” Cô hỏi lại.
Blair nhìn lên và nhìn thấy vẻ quan tâm chân thành trong đôi mắt xanh

của Serena. Không tin nổi, nhưng đó là sự thật. Cho dù sau khi Blair đã quá
nhỏ nhen kinh khủng với cô, Serena vẫn quan tâm.

“Không,” Blair thú nhận. “Mình hoàn toàn không ổn.” Ngực nó phập

phồng khi nó bật ra tiếng nức nở. “Đời mình thật thê thảm.”

Một sợi dây cườm trên vai áo Blair rơi xuống. Serena tóm lấy và gài lại

chỗ cũ. “Tớ thấy cậu ăn trộm cái quần pajama ở Barneys,” cô nói.

Blair ngước lên. “Mà cậu chưa nói với ai phải không?” Nó hỏi.

Serena lắc đầu. “Hứa đấy.”
Blair thở dài và nhìn xuống đôi giày xinh đẹp của mình. “Tớ không biết

tại sao lại làm vậy,” nó nói, môi dưới nó rung rung. “Cậu ta thậm chí còn
chẳng cảm ơn mình vì cái quần.”

Serena nhún vai. “Khốn thật,” cô nói. Cô lục trong ví và lấy ra một cái

bàn chải tóc và một bao thuốc. Cô châm hai điếu thuốc và đưa một cho
Blair. “Hôm nay sinh nhật cậu,” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.