CÁC CUỘC CHIẾN TRANH TIỀN TỆ - Trang 198

động lực nền móng của kinh tế học, phát xuất từ bản chất của con người,
luôn luôn vận hành. Nhưng kinh tế học khoa học kiểu mới còn hứa hẹn
những thứ tốt đẹp hơn. Các nhà kinh tế học cam đoan rằng thông qua việc
tinh chỉnh chính sách tài chính và tiền tệ, tái lập cân bằng các điều khoản
thương mại và phân tán rủi ro thông qua các công cụ phái sinh, các biến
động thị trường sẽ dịu lại và mức tăng trưởng sẽ cao hơn trước. Các nhà
kinh tế học cũng hứa hẹn rằng với việc xóa bỏ chế độ Bản vị Vàng, họ có
thể cung tiền khi cần thiết để duy trì sự phát triển, và rằng các công cụ phái
sinh sẽ mang rủi ro đến những bên có năng lực cao nhất trong việc gánh chịu
rủi ro.

Tuy nhiên, Cơn hoảng loạn 2008 cho thấy rằng các ông vua kinh tế học

đang cởi truồng dạo phố.

[7]

Chỉ có sự can thiệp trên quy mô lớn của chính

phủ, liên quan đến ngân hàng vốn, cho vay liên ngân hàng, bảo lãnh trên thị
trường tiền tệ, bảo lãnh thế chấp, bảo hiểm tiền gửi và nhiều phương thức
khác mới ngăn chặn được sự sụp đổ hoàn toàn của các thị trường vốn và nền
kinh tế. Chỉ có rất ít ngoại lệ, còn đa số các nhà kinh tế học vĩ mô, các nhà
hoạch định chính sách và nhà quản lý rủi ro hàng đầu đều thất bại trong việc
dự báo sự sụp đổ. Họ cũng chẳng có chút khả năng nào để ngăn chặn quá
trình sụp đổ đó, ngoài một lý sự cùn: phản đối việc thả nổi tiền tệ không giới
hạn.

Để lý giải chuyện này, có thể coi thời điểm năm 1947 với việc xuất bản

tác phẩm Cơ sở Phân tích Kinh tế (Foundations of Economic Analysis) của
Paul Samuelson làm cột mốc phân chia thời đại: thời đại từ 1947 trở về
trước với quan niệm kinh tế học là một khoa học xã hội và thời đại mới từ
1947 về sau cho rằng kinh tế học là một ngành khoa học tự nhiên. Nhưng
cột mốc phân chia theo thời gian này lại không cho thấy sự thay đổi hành vi
thị trường tương ứng. Sự sụp đổ của Công ty Quản lý Vốn Dài hạn (LTCM)
năm 1998 cũng tương tự như sự sụp đổ của Knickerbocker Trust và Cơn
hoảng loạn 1907, xét về sự lan tỏa động cơ và giải pháp kín từ phía các đối
tác ngân hàng – những bên có thể tổn thất nhiều nhất. Vụ đổ vỡ thị trường
chứng khoán ngày 19 tháng 10/1987 khi chỉ số công nghiệp Dow Jones rớt
22,61% chỉ trong một ngày cũng gợi nhớ lại lần giảm sút 23,05% trong hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.