CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 14

“Sẵn lòng.”

“Em làm ngay đây!” Tôi hô to, đồng thời lấy chiếc nồi trong tủ lạnh ra,

đặt lên bếp. Vì một anh chàng! Hãy nhảy múa quanh anh ta và ốm người vì
tất tưởi! Hãy hầu hạ và gìn giữ! Hãy nuôi nấng và chăm sóc! Chiếc nồi bị
lật, thịt trong nồi tràn ra bếp, tôi lỡ tay mở ga và bỗng dưng như thể tôi
đang đốt cháy tất cả, ngọn lửa bùng lên dưới trần nhà. Tôi vớ cái xoong
đựng món xốt cà chua của bữa trước, đặt vào bếp, có tiếng kêu xèo xèo. Tôi
quăng chiếc đĩa đã để sẵn cạnh đó ra cửa sổ.

Tôi mở mắt. Xanh Lơ của tôi đang nhìn kìa!

“Em hâm nóng ngay cho anh đây.” Tôi nói rồi mở tủ lạnh.

Một người vừa đi làm về, mệt phờ râu, còn đây, một người đàn bà đang

bực mình, thật chẳng nhẹ nhõm gì, tôi hiểu tâm trạng anh. Tôi bật bếp, để
lửa thật nhỏ và đặt nồi lên. Thịt trong nồi reo xèo xèo nghe dễ chịu, tôi cho
thêm nửa cốc nước để thịt khỏi cháy.

“Em quả là đáng yêu!” Xanh Lơ nói, đoạn bỏ đi thẳng cùng với tên phản

bội Borys.

Tôi gọt khoai tây, và trong khi làm cái việc hữu ích này tôi đi tới kết

luận: đã đến lúc mình phải quyết định con người ta không thể sống mãi
trong sự thấp thỏm. Tôi mà không khơi mào cuộc nói chuyện này, có khi
chẳng bao giờ chúng tôi còn dịp nói chuyện với nhau nữa. Sớm muộn gì
anh cũng ra đi để lại tôi một mình, nhưng nếu bây giờ cả hai quyết tâm làm
đám cưới, không chừng chúng tôi vẫn kịp tổ chức trước khi anh lên đường.
Có thể tổ chức lễ cưới thay vì đi du lịch trong kỳ nghỉ phép, chuyến đi nghỉ
mà Xanh Lơ đã hứa với tôi hôm thứ Năm tuần trước. Tôi đặt nồi khoai tây
lên bếp, mở tủ lạnh, lôi ra miếng pho mát vàng. Người Pháp họ còn ăn pho
mát trừ bữa cơ mà, tôi cũng có thể ăn chứ sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.