Bốn bánh xe màu nhiệm
Sao anh chẳng chịu viết thư cho tôi? Đã là ngày thứ ba bưu chính viễn
thông cho tôi nối mạng liên tục mà không bị mất tín hiệu, thế mà trong hòm
thư vẫn không có tin mới. Thứ Bảy này tôi sẽ gọi điện cho anh. Có lẽ anh
còn giận tôi. Điều đó chứng tỏ anh rất nóng lòng mong hai mẹ con tôi sang
Mỹ. Dù sao cũng tốt, thà anh bực mình vì không được gặp tôi, còn hơn anh
bực mình vì gặp mặt tôi.
Tôi đến tòa soạn, sau giờ làm việc tôi đi lấy máy in đang sửa, sau đó ghé
qua chỗ mẹ tôi. Piotrus ở chỗ Arek đến tối, tôi sẽ đến đón nó. Và như vậy,
phải tới đêm tôi mới có mặt ở nhà. Tôi đang tự hỏi liệu mình có còn thích
sống ở làng quê hay không? Hay chăng tôi chỉ cảm thấy như vậy thôi?
Tôi ngồi ở chỗ mẹ hai giờ đồng hồ. Mẹ tôi rất lo cho Tosia. Bà huyên
thuyên đủ điều. Nào là sao nó lại đổi môn thi từ lịch sử sang sinh học, vì
sinh học là môn khó và nó làm thế nào để giải quyết môn còn nợ. Nào là
nên cẩn trọng khi cầm lái, bây giờ trên đường có rất nhiều người lái xe ẩu
vô cùng, chớ có đi với tốc độ trên sáu mươi cây số giờ. Đi nhanh quá ngộ
nhỡ xe tải lao vào thì sao? Mẹ bảo rằng chẳng thà tôi đi xe lửa nội đô cho
an toàn. Mẹ còn hỏi tôi có cẩn thận với chiếc xe mới tinh của Agnieszka
không, sau đó bà thắc mắc sao hai vợ chồng họ lại cả tin đến mức đưa xe
cho tôi mượn. Rốt cuộc, mẹ lo chúng tôi không ăn uống đầy đủ vì tôi bận
làm việc căng thẳng suốt ngày. Bà chuẩn bị cho chúng tôi món thịt viên
cuốn bắp cải mà Piotrus thích, món sườn - món yêu thích của tôi (dù mẹ có
vẻ e ngại là hình như gần đây tôi hơi béo ra) và món dưa dầm giấm mà
Tosia thích. Tôi khăng khăng không lấy món pho mát vàng và món xúc
xích cực ngon mà mẹ mua để bồi bổ cho chúng tôi.