CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 231

“Judyta, cháu yêu quý, dì được dạy dỗ ở cái thời không được ngắt lời

người lớn tuổi. Cho nên khi dì hỏi mẹ dì, giấy ăn dùng để làm gì, mẹ dì đã
trả lời...” Dì tôi ngừng giây lát. “Đối với đàn bà thì chẳng để làm gì cả. Cho
nên, trước tiên hãy để cho dì nói xong cái đã, sau đó cháu hẵng nói đến
những chuyện thường nhật...”

Tôi cảm thấy như mình mới tuổi mười lăm. Đã lâu lắm rồi không ai quở

mắng tôi.

“... chúc sức khỏe của mẹ dì, người mà cháu, Judyta yêu quý, không thể

nhớ, thật đáng tiếc.”

Tôi hoàn toàn không thấy tiếc là tôi mới trên ba mươi, chứ không phải

hai trăm tuổi như mẹ của dì, ấy là nếu bà ấy còn sống. Tuy nhiên tôi ngoan
ngoãn nâng cốc, cho dù đây là lễ sinh nhật Tosia chứ không phải sinh nhật
mẹ của dì. Tôi với tay lấy chai vang đưa cho Grzesiek, người đảm đương
vai trò nếm rượu. Thế nhưng cái gã đang ở với Jola vội đứng dậy một cách
lịch sự, lấy chai rượu từ tay tôi, miệng nói:

“Judyta, em cho phép anh, được không?”

Không, tôi không cho phép, anh ngồi xuống đi, vì ở đây anh chỉ là

khách, chứ không phải ông chủ nhà này. Anh đừng làm cái việc không phải
phận sự của mình. Tôi tự làm được. Hồi trước, đây từng là việc duy nhất
thuộc bổn phận của anh, thế mà anh không hề mó tay vào. Chỉ có tôi phải
phục vụ tất cả, cho nên bây giờ anh đừng có khoe mẽ!

Tôi mở mắt cố kìm nén không buông ra những lời đó.

“Tất nhiên là cho phép rồi!” Dì Hanka cười và chìa cốc của mình ra.

“Xin mời!” Tôi nói bình thản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.