CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 234

“Ông có nhớ không?” Mẹ tôi nói xen vào, hướng về phía bố tôi. “Hồi đó

chúng ta đã phải xếp hàng ba giờ đồng hồ để mua thịt?”

“Tôi chỉ đứng thay cho bà thôi.” Bố tôi nói.

“Nhưng lúc gần đến lượt tôi tới quầy thì ông mới đến.” Mẹ tôi dịu dàng

nói tiếp. “Lúc đó cô nhân viên bán hàng đưa cho chúng ta một miếng thịt
bò ôi... Tôi bèn nói: ‘Chị ơi, chị có thể đổi cho tôi miếng thịt ít xanh hơn
được không?’ Cô nhân viên đáp lại: ‘Chị mà bị treo trên móc sắt từ sáng
đến giờ thì chị cũng xanh như thế thôi!’”

Bố mẹ tôi mỉm cười với nhau, dì Hanka đá vào chân tôi dưới gầm bàn.

“Judyta này!” Dì thì thầm vào tai tôi. “Từ chỗ bột này vẫn còn có thể gột

nên hồ đấy...” Nói đoạn dì uống cạn ly rượu.

“Bà ơi, bà có thể không mua cơ mà!” Tosia nói. “Cô nhân viên bán hàng

có thể bị đuổi việc, bà nói nhã nhặn như vậy thì sao cô ta có quyền bốp
chát.”

“Và bà có thể đến cửa hàng khác biết cạnh tranh hơn.” Piotrus bổ sung.

Sau mười một giờ đêm Grzesiek chở hai đứa con về nhà. Lúc quay lại

anh ta ghé vào trạm xăng mua bia. Bố mẹ tôi về nhà bằng chuyến xe lửa
nội đô cuối cùng. Bố tôi sẵn lòng đi cùng mẹ vì bà sợ đi đêm. Tosia đem
dàn âm thanh lên phòng. Cựu Chồng giúp nó với mớ giắc cắm. Tôi cùng
Agnieszka ngồi trong bếp nhanh chóng rửa bát đĩa. Tôi khui chai rượu
vang. Dì tôi từ nhà tắm chạy vào trong phòng. Agnieszka nhìn tôi hỏi:

“Chị còn nhớ không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.