CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 255

cho em, vì anh lại nhớ em rồi đây. Anh muốn hôn vào đôi môi xinh đẹp của
em. Suốt cả tuần anh không thay vải trải giường, để anh nhớ là em đã nằm
trên tấm vải trải giường này...
Khỉ thật, thằng cha này chỉ khéo nịnh. Người
vợ yêu dấu vô ngần duy nhất của anh ơi...

Duy nhất cái của khỉ! Anh ta mà là người A-rập thì tha hồ có hai vợ, còn

ở đây anh ta phải tuân thủ chế độ một vợ một chồng, số phận của đàn ông
nước này khổ sở như vậy đó. Tôi xếp thư của anh ta thành chồng, để dưới
chân lò sưởi. Tôi loại ra được vô số những lá thư vô dụng như thế.

“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đó?”

Tôi những tưởng mình có một đứa con thông minh chứ. Nó bước vào

phòng và rõ ràng thấy tôi đang làm gì. Tôi đang dọn dẹp chứ còn làm gì!

“Mẹ đang dọn dẹp, con gái ạ!”

“Dọn dẹp? Trong mớ hỗn độn như thế này?”

“Để có được mọi thứ gọn gàng và ngăn nắp, đôi khi người ta phải chịu

bừa bãi một chút.” Tôi nói theo kiểu lý sự cùn. Sau đó tôi bắt tay vào dọn
ngăn kéo trong chiếc tủ sách mẹ tôi để lại.

Lại một đống thư. Tôi thu thập thư từ để làm gì thế này? Lá thư này của

ai vậy? À, tôi nhớ ra rồi. Là thư của một người đàn ông dễ thương tôi quen
ở Zakopane. Chúng tôi viết thư cho nhau trước khi tôi thi tốt nghiệp trung
học. Jedrus là một nhà giáo có tài, bố mẹ tôi đã rất hy vọng vào anh chàng
dễ thương này. Cũng bởi do tác động của anh ta mà tôi chịu lao vào học thi,
thay vì chỉ để tâm đến những chuyện trời ơi đất hỡi như các cuộc tụ tập,
đàn đúm với Agnieszka và rất nhiều bạn bè khác cùng tuổi. Tôi mở một
phong thư cũ đã bạc màu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.