CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 258

khắp phía sau đống họa báo cũ, chồng tạp chí từ cách đây ba năm, các tấm
ảnh, hộp đựng giày đựng xấp hóa đơn cũ, cả đống bản thảo những câu trả
lời thư bạn đọc tôi chưa lưu vào trong máy. Con gái tôi quay ra lắc đầu.

“Chỗ nào, con có thấy đâu?”

“Dưới chân lò sưởi ấy.”

Tosia đứng dậy, bước qua chồng sách nằm đó từ lâu đang đợi để được

xếp lên kệ, đống băng cát-xét mà đáng ra tôi phải sao lại từ lâu (nhưng giờ
có làm cũng chẳng để làm gì, bởi ngay đến tên gọi các ban nhạc được ghi
âm trong đó tôi cũng không còn nhớ nữa), giấy chứng thực mua đất, hợp
đồng với công ty vệ sinh, đôi bít tất dài màu đen ánh xanh mà dì Hanka gửi
tặng tôi cách đây mười năm (có khi lâu hơn thế), nó đã quá cũ rồi nhưng
vứt đi thì tiếc. Rốt cuộc con bé cũng nâng chồng thư lên.

“Con có thể đọc được không mẹ? Con mang lên phòng nhé?”

Như thế đó. Thư của Jedrus thì tôi cho nó đọc, thư của bố đẻ nó chẳng lẽ

tôi lại không cho nó đọc hay sao?

“Có thể, nhưng sau đó con phải để lại chỗ cũ.”

“Dưới chân lò sưởi hả mẹ?” Con gái tôi hỏi ngây thơ, ra bộ nó không

nghĩ gì xấu.

“Đưa ngay đây cho mẹ.” Đột nhiên tôi nổi cáu, nhìn chằm chằm vào câu

đầu tiên trên tờ đơn xin ly dị mà tôi đinh ninh là mình đã vứt đi cách đây
mấy năm.

Quan hệ vợ chồng của chúng tôi ngay từ đầu đã không thuận chèo mát

mái, chúng tôi bất đồng trong mọi chuyện, về cả quan niệm và trách nhiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.