CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 298

phương hướng trong xã hội, và những trợ giúp mà tạp chí chúng tôi có thể
thực hiện nhằm cải thiện tình trạng đó, bỗng cô thư ký của ông tổng bước
vào phòng họp và báo rằng đồn cảnh sát Pruszkow đang gọi điện cho tôi.

Toàn bộ ban biên tập nhìn tôi, cứ như cả đời tôi hoạt động cho mafia vậy.

Hai chân tôi khuỵu xuống, mặt tái mét, tôi chồm dậy như người phải bỏng
và bỏ chạy ra ngoài, không thèm để ý đến ông tổng và cả ông Kochasz.

Một phần tư phút tôi chạy ra chỗ máy điện thoại làm tôi già thêm hai

mươi, thậm chí ba mươi năm. Tôi nghe giọng của thằng cháu tôi trong ống
nghe.

“Bác ơi, bác đến đây đón cháu...”

“Cháu tôi bị bắt!” Tôi đâm sầm vào phòng họp chỉ để nói có vậy. “Tôi

phải đi ngay đây!”

Ông tổng đứng ngây người như trời trồng, còn tôi lao ra đường trong trời

chiều ảm đạm, mà thực ra trời khi ấy đã tối. Sau một giờ tôi có mặt tại đồn
cảnh sát Pruszkow. Biểu hiện trên mặt thằng cháu tôi thực sự rất khó nhận
biết, nhưng rõ ràng nó mừng khi thấy tôi đến. Cùng ngồi với nó trong căn
phòng khá ấm cúng là Arek, bên cạnh là hai cô bé học cùng lớp với Piotrus.
Tất cả ngẩng đầu lên khi nhìn thấy tôi.

“Các cháu đi tàu trốn vé nên bị phạt. Đây có phải con chị không?”

“Không phải!” Tôi từ chối. “Không có đứa nào là con tôi cả. Kể cả thằng

cu này.” Tôi chỉ tay vào thằng cháu đang ngồi co ro. “Tôi là bác nó.”

“Trẻ em vị thành niên bị tạm giữ mà không có giấy tờ tùy thân. Trường

hợp này phụ huynh phải đến trình báo và nhận con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.