CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 338

Bố mà ở địa vị con

Tôi tỉnh giấc rất sớm và không tài nào ngủ lại nổi. Mặt trời đã mọc đằng

Đông, buổi sớm mai lành lạnh, sương long lanh dưới nắng trời. Tôi mở
rộng cửa, hai con mèo uể oải đi ra vườn. Con Borys nhìn tôi, không đứng
dậy. Tôi đi vào bếp, đặt ấm nước. Tôi thò tay lấy bánh mì, nghĩ đến ăn tôi
phát ớn. Tôi không muốn khóc, cũng chẳng muốn cười. Tôi có cảm giác
mình đang xem một bộ phim nhàm chán do chính mình thủ vai. Có phải tôi
là tôi, hay là một người khác? Có phải người đàn bà đang mặc chiếc áo
khoác xanh trong nhà với mái tóc sẫm đen này chính là Judyta? Người đàn
bà này sẽ làm gì trong đời? Hằng ngày người đàn bà này ngủ dậy ra sao và
để làm gì? Chuyện gì đã xảy ra với người đàn bà này?

Tôi bước vào bồn tắm, đứng dưới vòi hoa sen và xả nước lạnh, cứ như

đang tự trừng phạt mình vậy. Trừng phạt vì cuộc đời tôi. Liệu có lời nguyền
nào đang đè nặng lên đầu tôi hay không nhỉ? Tôi năm nay ba mươi chín
tuổi. Có nghĩa là: ngót bốn mươi. Tôi có thể sống thiếu anh ấy. Tôi đâu có
phải loại chết vì tình, tôi sẽ không tự cắt đứt mạch máu, tôi sẽ chẳng ăn bất
cứ thứ gì có thể hại cho sức khỏe của mình. Tôi có nhà cửa, con gái, hai
con mèo và con chó đang bệnh lê lết. Chẳng có gì thay đổi cả. Tôi làm bữa
sáng cho Tosia, cho quần áo vào máy giặt rồi ngồi vào bàn máy tính. Thứ
Tư này tôi sẽ mang thư đến tòa soạn. Thỉnh thoảng tôi sẽ khởi động chiếc
máy mát xa chết tiệt kia và xương cốt tôi chắc sẽ hài lòng. Chẳng mấy chốc
tim tôi sẽ hết đau, hoặc là tôi sẽ quen với việc đau tim này.

Vậy mà, tại làm sao tôi lại có cảm giác, mình như kẻ đang ở trong lồng

kính? Tôi mặc quần áo cho mình mà cứ như là đang mặc cho người đàn bà
khác vậy. Đây không phải là tôi. Đây là giấc chiêm bao. Tôi tỉnh lại và tôi
lại có thể đợi chờ với hy vọng Xanh Lơ sẽ đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.