CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 342

“Để làm gì hả mẹ? Mẹ không cảm thấy mẹ chẳng có lỗi gì sao? Đàn bà

chớ có chạy theo đàn ông! Mẹ không biết xấu hổ à?”

Tôi cảm thấy mình không đủ sức để giảng giải cho cô con gái đã là

người lớn của tôi về sự phụ thuộc của một người đàn bà đã trưởng thành.
Tôi mặc kệ Tosia nằm trên giường và với lòng can đảm thật sự, tôi đã có
một quyết định rất đàn bà. Còn có thể trốn chạy khỏi thực tại bao lâu nữa?

***

Lâu lắm rồi tôi không đi xe lửa nội đô vào giờ này. Tôi ngồi bên cửa sổ

và ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường đang thức dậy để bước vào một ngày
mới. Lúa mì xanh rờn, hàng bạch dương buông màn xanh lá, đó đây hoa uất
kim hương vươn mình khoe sắc, rừng đầy cỏ chân ngỗng và cây bá xuân.
Tôi lướt qua những khu nhà vàng ệch, ngần ấy năm trôi qua, tôi vẫn không
hết kinh ngạc với cái màu trang trí nom rất rợ và đáng sợ này. Adam ở đài
phát thanh đến mười giờ, tôi sẽ chờ anh. Một khi anh trò chuyện với người
ngoài được thì nhất định anh sẽ không từ chối trò chuyện với tôi. Anh đâu
phải là Cựu Chồng.

Tôi chuyển sang đi xe buýt. Cả Warszawa đang đi làm, xe buýt chật ních

người, rất khó bấm vé. Sáng sớm báo hiệu một ngày đẹp trời. Tại đài phát
thanh người bảo vệ không cho tôi vào.

“Chị gặp ai?” Người bảo vệ chặn tôi lại.

“Tôi đến chương trình Người tiếp theo, xin mời.”

“Tôi không thể cho chị vào!” Người bảo vệ nói và tò mò quan sát tôi.

“Chỉ còn vài phút nữa là chương trình kết thúc. Chị đã đến muộn.”

“Tôi biết. Vậy tôi sẽ đợi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.