CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 347

“Thế nào, rốt cuộc chị đã đợi đến cùng?” Người bảo vệ nói với tôi như

vậy.

“Vâng!” Tôi trả lời. “Tôi đợi cho bằng được.”

Tôi lang thang trong thành phố. Buổi ban mai lành lạnh đã chuyển sang

nắng nóng y như một ngày hè. Nắng trời phản chiếu trên cửa kính của
những ngôi nhà cao tầng đến chói mắt, hai bên đường phố lấp lánh ánh
nắng của thế giới ảo. Không mặt phố nào có bóng râm. Cung văn hóa bóng
nhoáng tựa như vừa được đánh xi.

Tôi quan sát ô tô chạy trên đường, khách bộ hành, nhà cửa, các tủ trưng

bày hàng hóa. Tôi nhìn đèn tín hiệu giao thông thay đổi: xanh, vàng, đỏ, rồi
lại xanh, vàng, đỏ... cái đó chẳng hề làm tôi bận tâm.

Tôi vào một cửa hàng gần nhà ga và cầm lên một chiếc giỏ. Tôi đi lại

chỗ quầy pho mát, sau đó một mạch lướt qua các bịch đường, thịt và rau
quả. Lúc này, quyết định nào đối với tôi cũng khó khăn. Xung quanh quá
ồn, quá sáng và quá xô bồ. Tôi đặt chiếc giỏ rỗng không bên quầy thu ngân
và đi ra ngoài. Một cầu thang đi xuống dưới, xuống ga ngầm, người đổ ra
từ những toa của chuyến tàu vừa tới. Tôi thờ ơ nhìn xung quanh, đợi cho
hành khách xuống hết và leo lên toa cuối. Phải hai mươi phút sau con tàu
mới chuyển bánh, lẽ ra tôi đã có thể mua hàng, tôi đã có thể tận dụng thời
gian, nhưng tôi thiếu kiên quyết. Tại tôi phải vắt óc suy nghĩ, tôi phải hiểu
cho bằng được chuyện gì đã xảy ra. Hay là anh không yêu tôi, một ý nghĩ
thoáng qua làm tôi gai hết cả người. Không, tôi sẽ không rơi xuống cái hố
đó đâu. Chuyện đơn giản thôi mà, một cái gì đó đã kết thúc, nhưng tôi
không thể xóa bỏ tất cả. Làm vậy là tôi sẽ chẳng còn gì nữa. Anh đã yêu
tôi. Anh đã yêu tôi là chuyện khỏi phải bàn. Một người đàn ông yêu một
người đàn bà mà anh ta muốn lấy làm vợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.