CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 349

có thể giữ gìn, cất giữ tất cả cảm xúc cho riêng mình cơ mà. Có đầy người
họ có đến với nhau được đâu. Tôi là một trong số đó. Đằng nào thì số mệnh
cũng đã ban thưởng cho tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ không còn tủi hờn về
những chuyện đã qua. Tôi biết như vậy. Ít ra thì tôi đang biết yêu. Chẳng
sao cả khi tôi yêu mà không được đền đáp lại. Vài năm nữa là tôi khỏi phải
lăn tăn chuyện này.

Tôi xuống tàu ở ga làng mình, thong thả cuốc bộ về nhà. Tôi dừng lại

trước cổng nhà tôi và đi sang nhà Ula. Tôi không thể giả đò rằng tôi không
nghe Adam nói là cô bạn tôi đã nói chuyện với anh. Ula là người rất gần
gũi với tôi, nhưng sống và chơi thân nhau cũng đồng nghĩa với nhiều phiền
toái. Tôi cũng phải nói chuyện với cả Ula nữa.

Tôi bấm chuông gọi cổng. Krzys mở cho tôi.

“Chào Judyta. Sao cậu trịnh trọng thế? Vào bằng cổng chính cơ à?”

“Tớ phải nói chuyện với Ula.” Tôi đi ngang qua Krzys và nhìn thấy Ula

đang gọt khoai tây.

“Cậu ở đây ăn cơm với bọn mình nhé?” Ula bốc vỏ khoai cho vào sọt

rác, đoạn lau bàn.

“Không, cảm ơn, tớ muốn nói chuyện với cậu.”

“Sao cậu trịnh trọng thế?” Ula mỉm cười, thậm chí bạn tôi không biết, cô

nàng vừa nhắc lại câu Krzys vừa nói với tôi. Liệu đây có phải là tín hiệu tốt
lành cho mối quan hệ bạn bè?

Chúng tôi đi ra ngoài ban công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.