thực sự không muốn tranh luận về chuyện này trong bữa ăn. Bố tôi đâm nổi
cáu với mẹ, bà liền thanh minh, vấn đề là ở chỗ phải làm sao để trẻ con
đừng khiến người lớn đau đầu. “Bà không cần phải nhắc nhở, cháu đã là
người lớn rồi,” Tosia phản ứng ngay tức thì. Đừng có khiến bà mệt óc thêm
nữa, tôi mắng con bé. Bố tôi nói ông bị đau dạ dày nên phải kiềm chế,
không được bực mình trong lúc đang ăn. “Nếu vậy sao ông lại ăn thịt thăn
cuốn pho mát vàng bỏ lò, đó có phải là món ăn kiêng nếu bị bệnh dạ dày
đâu?” Tosia nói. “Đáng ra Tosia nên bớt để tâm đến chuyện ăn kiêng mà
chú ý nhiều hơn tới nguyên nhân của các cuộc khởi nghĩa.” Giờ lại đến lượt
Szymon. Tosia gắt ầm lên, rằng đừng có làm mất hứng ôn thi tốt nghiệp của
nó, và rằng còn những gần chín tháng nữa mới thi mà mọi người đã khiến
nó phát cuống lên. Nếu ở địa vị cháu, ông đã chăm chỉ học hành từ hồi lớp
Một chứ không phải để đến sát kỳ thi, không nên để việc gì dang dở tới gần
phút chót mới làm, bố tôi nói. Ông đừng có gây áp lực cho trẻ con kiểu đó,
Tosia đang căng thẳng, mẹ tôi nói. Tosia không phải là trẻ con, Szymon xen
ngang. Adam chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ ngồi nghe. Sau hai giờ đồng
hồ, tôi hoàn toàn kiệt sức. Chiều tối chúng tôi tiễn hai cụ ra ga đi vào nội
đô, bố tôi cứ nằng nặc đòi mang con Borys theo để cho nó chạy nhảy một
chút. Ông đừng dắt con chó theo, mẹ tôi phản đối. Tosia cùng Szymon
đóng cửa trốn trong phòng. Nó bảo không muốn đi tiễn ông bà vì mọi
người đã khiến nó mệt bở hơi tai rồi. Còn Adam vẫn chẳng nói chẳng rằng,
cứ lẳng lặng nghe mọi người.
Vẫn đang đứng trên bậc xe lửa, mẹ tôi thò đầu ra dặn:
“Con ngồi ở ngoài vườn thì phải mặc áo len vào, từ lễ Hanka đến giờ cứ
chập tối là trời trở lạnh, sáng sớm cũng chẳng ấm chút nào, cuối tháng Tám
rồi còn gì. Con phải chăm sóc bản thân đấy!”
Bố tôi nhô đầu qua vai mẹ nói to: