CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 88

gợi Messalina. Xanh Lơ chắc phải ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi. Ai mà
chẳng phải ngỡ ngàng.

Đã có lần tôi thích thú khi nhận ra, uống bia vào thì công việc vợi đi

trông thấy. Sau cốc bia thứ hai công việc không hề vợi đi, đã thế tôi không
còn nghĩ là mình phải dọn dẹp nhà bếp nữa. Xét cho cùng đâu phải chỉ
mình tôi ở trong cái nhà này. Làm xong món tôm, tôi đặt lên bàn. Nộm tôm
và rượu vang là một cặp tuyệt vời cho bữa tối.

Con Borys sủa dưới chân cửa, nó muốn ra ngoài ngay lập tức. Mày còn

đòi gì nữa nào, một cân thịt bò mày đã ăn đâu phải là ít. Tôi mở cửa, con
chó xuẩn ngốc bèn lao thẳng ra ngoài cùng với tiếng sủa. Cục bông tròn
xám, con Zaraz yêu quý của tôi nhảy phắt lên cây táo.

“Borys, mày điên hả!” Tôi thét to và chạy theo nó, cánh cửa bếp sập lại

sau lưng.

Con Zaraz, há hốc ngỡ ngàng mõm, vọt theo rồi nhảy ngay lên phía trên

đầu con Borys. Con chó trở nên ngoan ngoãn, vẫy đuôi một cách dễ
thương. Dường như nó muốn nói: “Có sự nhầm lẫn ở đây, tôi xin lỗi.”

Tôi bế con mèo lên tay, đi vào nhà. Bộ đồ lót, cho dù có áo choàng mỏng

khoác bên ngoài, không phải là bộ đồ dễ chịu nhất cho buổi tối tháng Mười.
Tôi muốn nhanh chóng vào trong nhà, thay ngay bộ đồ khác rồi thái cà
chua. Ấn mạnh tay cầm cửa, nó liền nằm lại trên tay tôi. Bộ phận thứ hai,
tức cái móc, nhô ra và mắc lại trong cửa. Ổ khóa bị hóc và tôi vẫn đang
đứng ngoài trời. Tôi đặt con Zaraz xuống đất và cố chọc cái lỗ nhỏ sao cho
khớp được tay nắm vào, dù chỉ là chút xíu. Do tôi quá mạnh tay, liền đó
tiếng kịch khô khốc vang lên phía bên kia cánh cửa. Phải làm gì bây giờ, tôi
không có thời gian để suy nghĩ. May mà còn có áo choàng ngủ khoác trên
người nên tôi không lo người ngợm mình lúc này nom ra sao. Tôi bèn chạy
qua cổng phụ, sang nhà Ula. Tôi gõ vào cửa sổ nhà bếp. Krzys đang đứng ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.