CÁI BÓNG CỦA BÍ MẬT - Trang 7

không nên chỉ “khám” sơ bộ đến đây thôi. Thay vì mở miệng, Goo
Dong Chi giơ ngón tay chỉ vào tấm bảng “Văn phòng Goo Dong Chi”.

“Tôi vào được chứ?”
Người đàn ông lại hỏi.
“Anh đến đây có việc gì?”
Goo Dong Chi vẫn giữ nguyên tay ở nắm cửa, hỏi lại.
“Tôi đến vì muốn được quên đi.”
“Anh nói cái gì vậy? Ám hiệu à?”
“Người ta bảo tôi là nói vậy anh sẽ hiểu mà?”
“Mời anh vào trong trước đã.”
“Tôi tìm đến đúng chỗ rồi chứ?”
Goo Dong Chi mỉm cười thay cho lời đáp. Trong tất cả những nụ

cười của gã, đó là nụ cười cấp thấp nhất, nụ cười thể hiện sự đồng ý
đơn thuần. Goo Dong Chi lấy cái ghế gấp dựng trong góc phòng, mở
ra và đặt trước bàn. Đối diện với chiếc ghế cao cấp của Goo Dong Chi
ở phía bên kia bàn, cái ghế gấp đơn giản trông lại càng thêm nhỏ bé và
thảm hại. Goo Dong Chi chẳng bao giờ để ý gì đến những chuyện như
niềm nở tiếp đãi khách hàng. Người phải ngồi lâu thì cần dùng ghế tốt,
người chỉ tới chốc lát thì dùng ghế giản tiện thôi là được. Đó là suy
nghĩ của kẻ đơn giản và rạch ròi như gã. Người đàn ông loay hoay
ngồi xuống ghế. Có lẽ vì cảm thấy nếu dồn sức thì cái ghế sẽ sập mất
nên ông ta chỉ dám ngồi rón rén, đồng thời dồn bớt trọng lượng cơ thể
xuống đôi chân.

Goo Dong Chi tắt hẳn cái máy nhạc Chột Mắt nãy giờ vẫn phát ra

những âm thanh khe khẽ. Như chỉ đợi có thế, tiếng lũ trẻ nô đùa từ
ngoài cửa sổ ùa vào. Gã ra đóng cả ba cái cửa sổ nhỏ lại. Văn phòng
yên tĩnh hẳn, nhưng bởi không khí không thoát ra được nên mùi lại trở
nên nồng nặc. Goo Dong Chi lôi từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra
một chai xịt phòng và bắt đầu xịt. Những tia nước nhỏ xíu tan vào hư
không. Gã tưởng tượng ra cuộc chiến giữa những tia nước và bọn mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.