CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 452

Viên bác sĩ đó có vẻ dễ mến. Ông ta tươi cười, tốt bụng. Thế nên lúc đó,

em cũng đã cầu nguyện. Rằng cuối cùng thì em cũng nhìn thấy ánh lên
trong mắt một người nào đó tia sáng của sự minh mẫn. Của tình người.

Rằng cuối cùng em sẽ nghe thấy lời giải thoát từ miệng một người nào

đó. Những lời lẽ thật đơn giản.

- Cô Beauchamp, cô chẳng có việc gì ở đây cả ! Chúng tôi sẽ thả cô !
Nhưng em chỉ nghe thấy những lời lẽ phức tạp, những lời dối trá. Những

lời khủng khiếp.

Khủng hoảng hoang tưởng.... Thuốc thần kinh... Thuốc an thần... Liệu

pháp thần kinh. Miễn tố... Quyết định của thị trưởng... Điều trị nội trú.

Thế là em hét lên.
Em tin mình chưa từng hét to đến thế.
Cuối cùng, em muốn bỏ trốn. Bởi vì gã bác sĩ không chịu mở cửa, em đã

đánh ông ta. Thậm chí em nghĩ mình đã định giết ông ta.

Em không thể chịu đựng hơn nữa, anh hiểu không... ?
Các y tá đến ngay lập tức. Họ có ba người.
Ở đây, áo blu trắng đã thay thế cho cảnh phục màu xanh.
Anh muốn em tự vệ thế nào đây ? Đấu tranh thế nào đây ?
Họ đã lôi em đến tận một phòng ngủ, có một chiếc giường gắn chặt

xuống đất, ở giữa căn phòng trống trải. Rồi họ trói em lại bằng dây đai, sau
đó tiêm cho em một mũi.

Em có cảm giác não đang chảy ra khỏi đầu, chảy qua tai.
Cơn giận dữ trong em dần dần tan biến, bị thay thế bởi nỗi tuyệt vọng.
Từ đó trở đi, em khóc. Em khóc đến hết nước mắt trong người, người em

chẳng mấy nữa sẽ khô khốc và héo hon.

Em đã khóc suốt nhiều tiếng đồng hồ. Một mình, trong quan tài của

chính mình.

Bố mẹ em đâu ? Các em gái của em đâu ? Bạn bè em đâu ? Tất cả những

người biết về em, biết rằng em không điên.

Họ đã quên em rồi sao ? Hay những người này ngăn cản họ đến gần em ?
Một mình, trong quan tài của chính mình. Bị buộc tội phải ở đây đến hết

đời, em hiểu rõ như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.