CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 455

Em chưa bao giờ đặt nhiều hi vọng đến thế chỉ trong một câu nói.
Em hít thở mạnh, mê đi trong mùi nước hoa của anh ấy.
Mùi gỗ. Thoảng chút mùi xạ hương.
Cổ họng em liền nghẹn tắc, ruột gan em xoắn lại.
Lúc đầu, em không hiểu tại sao. Tại sao mùi thơm đó lại hồi sinh trong

em những hình ảnh, kinh hoàng.

Ta sẽ quay lại. Và ta sẽ kết liễu em.
Em vội vàng tách khỏi hắn, bắt gặp ánh mắt hắn trong luồng ánh sáng

yếu ớt. Mắt hắn màu xanh xám.

Nụ cười của hắn mở rộng trong khi em lùi ra sau.
- Chào em, thiên thần của ta... Ta đã nhớ em, em biết đấy. Ta rất vui

được gặp lại em.

Em lùi ra sau ba bước, lưng em đập mạnh vào tường. Miệng em vẫn há

hốc trong nỗi kinh hoàng tột độ.

Tận cùng của thế giới.
Em bị nhốt trong chiếc quan tài của chính em.
Nhưng không phải một mình, không.
Cùng với Cái Bóng.
Em đổ sụp xuống dọc theo tấm vách cứng, cho đến khi chạm đất. Em

không đứng nổi nữa.

Hắn ngồi xuống trước mặt em, vuốt ve khuôn mặt em.
Tự vệ đi, đẩy hắn ra đi... nhưng em không còn đủ sức. Những viên thuốc

khốn kiếp.

- Em đã vượt quá mọi hi vọng của ta, Cloé ! Em thật sự hoàn hảo.
Bàn tay hắn trượt xuống cổ em, khẽ phanh chiếc áo bệnh nhân của em.
Tim em sắp vỡ tung, em cảm thấy thế. Em hi vọng thế.
- Em đã trở thành một kẻ giết người, thiên thần của ta... Martins tội

nghiệp, Bertrand tội nghiệp ! Em nhận ra là em đã lạnh lùng giết hại hai
người vô tội chưa, em yêu ?

Đầu em lắc lư từ phải sang trái, để nói là không. Để xua đuổi sự thật hiển

nhiên.

Không thể có chuyện em đã sát hại hai người vô tội... !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.