CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 67

- Tóm lại là mình thật lố bịch. Gã đó đâu có tồn tại, mình hoang tưởng

rồi.

Gọi cho Caro cũng có nghĩa là hiện thực hóa cái bóng đó. Không gọi cô

ấy có nghĩa là thú nhận cô đã mơ. Đúng hơn là đã gặp ác mộng.

Cô phải giải quyết thế khó xử này. Để sau đi. Lúc này, chỉ có việc phải

về nhà. Hoàn tất việc ngớ ngẩn đã trở thành nhiệm vụ đầy gian nan này.

Đối mặt với những nỗi sợ hãi, những con quái vật. Đo đếm lòng dũng

cảm của cô.

Vào đến trong vườn, cô nghĩ có lẽ phải lắp một cánh cổng. Người ta có

thể ra vào đây cứ như ra vào một cái cối xay gió. Nhưng cánh cổng cũng sẽ
không ngăn được kẻ nào lang thang bên ngoài bức tường con dùng làm
hàng rào.

Hay là một con chó trông nhà ? Khổng lồ, có thể xé xác bất cứ kẻ đột

nhập nào.

Vấn đề là Cloé vẫn luôn sợ chó. Căn bệnh sợ hãi thật sự.
Cô nhìn xung quanh, nhìn ra phía sau. Chỉ còn vài mét nữa và cô sẽ an

toàn.

Thế nếu hắn đang đợi bên trong, ngồi thoải mái trong ghế bành ?
Vừa đặt chân lên bậc cửa đầu tiên, một người đàn ông từ bóng tối đi ra.
- Là anh đây, đừng sợ.
Cloé nhắm mắt trong một giây, rồi mở ra và nhìn thấy khuôn mặt

Bertrand. Nhẹ hết cả người vì anh ở đây, cô không thốt được lời nào. Tuy
nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo, giống như một luồng gió, chạy dọc người cô từ
đầu đến chân. Ngay sau đó là mong muốn được cắn ngập răng vào làn da
thân thuộc kia.

Nhất là không để cho anh nhận ra mình cảm thấy vui thế nào khi nghe

giọng anh. Mình đã thắng, anh không thể bỏ mặc mình. Và sẽ phải tiếp tục
như thế.

- Anh đến xem em thế nào.
- Em ổn, cô nói khô khốc.
- Tốt rồi... Ta có thể nói chuyện với nhau chứ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.