CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 106

“Chúng tôi đang nói chuyện con nuôi, con đẻ,” Maureen đáp.

“Tôi, tôi rất sợ là con nuôi! Cậu thì sao?”

“Có, nhưng dù sao cũng còn hơn là mồ côi.”
Rồi quay sang bà Oliver, nói thêm:
“Bà Ariadne, đã đến lúc ta về rồi được chứ.”
Khách ra về từng nhóm. Bác sĩ Rendell, có điện thoại gọi, đã ra

về từ trước. Hơi men chếnh choáng, cả đoàn vui vẻ đi. Tới trước
hàng rào sắt biệt thự Laburnums, Robin còn cố nài chưa chia tay
vội.

“Mời các vị vào một lát! Mạ tôi sẽ rất vui! Chân đau, mạ tôi

không đến được, rất tiếc và rất mong các vị vào chơi!”

Quả vậy, bà Upward lộ vẻ mừng vì cuộc viếng thăm bất ngờ. Bà

hỏi nhiềụ điều về cuộc họp vừa rồi.

“Còn những ai nữa? Ông bà Wetherby?”
“Không. Bà Wetherby không được khỏe; không có mẹ, cô con

gái ngớ ngẩn Dreirdre cũng không đến.”

“Một ca bệnh lý.” Robin nói.
“Không,” Maureen nói chen. “Tại bà mẹ… Có những bà mẹ như

thế, giữ chịt con cái làm chúng nghẹt thở!”

Nhìn ánh mắt của bà Upward, Maureen hiểu ngay là mình vừa

lỡ miệng.

“Mẹ có bóp nghẹt con không, hở Robin?” Bà Upward hỏi.
“Ồ mạ, đâu có!”
Mong được chuyển sang đề tài khác, Maureen mau chóng nói

về đàn chó nhà mình. Câu chuyện tự nhiên mang sắc thái nặng
chuyên môn. Bà Upward trịnh trọng:

“Không thể thoát khỏi quy luật di truyền. Người cũng vậy, mà

chó cũng thế!”

“Nhưng, cũng còn ảnh hưởng của hoàn cảnh…” Shelagh

Rendell dè dặt phát biểu.

Bà Upward không để bà Rendell nói hết câu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.