CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 108

Bắt chước phong cách giật giọng của cảnh sát hỏi cung, anh ta

cao giọng:

“Không lôi thôi! Bà Maureen, bà ở đâu cái đêm hôm… à mà,

đêm hôm nào nhỉ?”

“Đêm hôm 22 tháng Mười một.” Poirot đáp.
“Đêm hôm 22 tháng Mười một.”
“Trời! Làm sao tôi nhớ được” Bà Maureen kêu.
Bà Rendell cũng nhận xét:
“Lâu thế rồi, làm sao mà biết được?”
“Vậy mà tôi, tôi biết đấy,” Robin nói. “Bởi vì tôi hôm ấy, tôi có

một bài phát biểu trên rađiô. Tôi đi xe đến Coalport để nói trước
micrô về Vài vấn đề của sân khấu đương đại. Tôi càng nhớ hơn vì
đã bàn luận dài về nhân vật người đàn bà giúp việc trong vở Chiếc
hòm bạc, kịch của Galssworthy, và tôi tự hỏi rằng nhân vật này có
gì giống với bà Mac Ginty tội nghiệp.”

Shelagh Rendell xác nhận những điều đó là đúng, nói thêm:
“Bây giờ tôi nhớ rồi, anh bảo tôi vì hôm đó là ngày nghỉ của

Janet, mẹ anh ở nhà có một mình buổi tối. Tôi đến để mẹ anh đỡ
buồn. Tiếc rằng tôi bấm chuông mà không ai trả lời.”

Bà Upward nhăn mặt suy nghĩ, cuối cùng mới nói:
“Điều đó không lạ! Tôi nhức đầu nằm trên giường, phòng tôi

nhìn ra vườn. Cửa đóng, nên tôi không nghe thấy.”

Shelagh nói tiếp:
“Hôm sau, khi biết tin bà Mac Ginty bị giết, nghĩ lại tôi cứ rùng

mình vì rất có thể đã gặp tên giết người trên đường đi. Vì lúc đầu,
như mọi người, tôi tưởng là bà bị tên lưu manh nào giết.”

Maureen ngửng đầu, nói:
“Tôi nghĩ mãi, không nhớ nổi tối hôm ấy mình làm gì. Ngược

lại, nhớ rất rõ là sáng hôm sau ông hàng bánh cho tôi biết tin.
Ông ta nói: ‘Xong đời bà Mac Ginty rồi!’ Thế mà tôi cứ chờ, không
thấy bà ấy đến!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.