CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 109

Bà Upward chăm chăm nhìn Poirot, Poirot cứ mặc, coi như

không biết. Ý kiến đánh giá về bà bắt đầu hiện rõ trong óc ông.
Một người đàn bà rất thông minh, ích kỷ, vẻ như có khả năng
dám quyết định những điều quyết liệt, không biết đến ăn năn.

“Ông đã tìm ra dấu vết gì chưa, ông Poirot?”
Câu hỏi là của Shelagh Rendell.
Johnny Summerhayes reo lên:
“Phải rồi, chúng ta đều quan tâm điều ấy! Cái tôi thích nhất

trong các tiểu thuyết trinh thám là dấu vết, là cái chi tiết người
đọc không để ý, nhưng sẽ giúp cho thám tử chỉ mặt tên thủ phạm!
Đọc đến những trang cuối cùng, ta mới nghĩ: ‘Đúng rồi! Lẽ ra ta
phải thấy từ trước!’ Nào, ông Poirot, ông nói đi!”

Tất cả mọi khuôn mặt đều hướng về Poirot.
“Phải đấy! Ông nói đi!”
Poirot nhìn lần lượt từng người một. Tất cả đều có vẻ vui thú.

Vụ ám sát bà Mac Ginty ư? Những người này – có lẽ phải trừ một
– đã quên mất tính chất bỉ ổi của nó. Họ chỉ nghĩ đến các dấu vết –
mới đầu là do Shelagh Rendell, rồi đến Johnny Summerhayes yêu
cầu, nhân danh tất cả. Với họ, bây giờ chỉ còn là trò tiêu khiển,
như mọi trò khác.

Poirot ngập ngừng một lát, rồi đột ngột quyết định:
“Các vị muốn dấu tích ư? Thì đây!”
Nói rồi, như một diễn viên sân khấu, ông quẳng lên bàn bốn

bức ảnh vừa rút từ trong túi. Mọi người xúm vào xem.

“Ôi! Ảnh ngố quá!”
“Có thấy những bông hồng này không?”
“Này cái mũ!”
“Con bé này xấu kinh!”
“Xưa ăn mặc thế này à!”
“Bà này trông không đến nỗi.”
“Nhưng những tấm ảnh này, sao lại là dấu tích?”
“Ừ, tại sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.