CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 116

Cái vật đó, Poirot lấy làm lạ tại sao mình không nhận ra nó sớm
hơn. Vì ông đã nhìn thấy nó hơn một lần, từ khi đến Long
Meadows. Nó vẫn đặt ở đó, gần cửa sổ, trên chiếc tủ sách nhỏ.

Poirot cầm nó lên, lượng sức nặng, xem kỹ, rồi giơ nó lên cao,

như sắp hạ nó xuống đánh ai. Đúng lúc ấy, Maureen, có hai con
chó tướng chạy theo, ùa vào như gió, như thường lệ.

“Ủa?” Bà ta cười cười. “Ông nghịch với cái búa gõ đường à?”
“Cái này là búa gõ đường?”
“Phải… ở đây gọi là búa gõ đường, nơi khác gọi là dao cắt

đường… Trông cũng được, phải không ông? Có hình con chim, tôi
ưa lắm…”

Poirot thận trọng xem xét dụng cụ. Nó rất nặng, có lưỡi sắc, hơi

giống cái rìu phạt gỗ của người làm thùng. Toàn thân bằng đồng,
đây đó gắn những viên đá màu xanh đỏ. Trên đỉnh là một con
chim nhỏ bằng đồng đỏ, mắt màu xanh chàm rất đẹp.

Maureen đỡ lấy cái búa trong tay Poirot, cười cười:
“Cầm cái này mà phang ai, thì ngoẻo như chơi!”
Bà vung nó lên như để dứ một kẻ thù vô hình, nói thêm:
“Ông Johnny nhà tôi hãy coi chừng! Ngày nào chán ông ấy, tôi

cho một nhát, thế là tạm biệt!”

Bà đặt búa vào chỗ cữ rồi bỗng trầm ngâm:
“Ừ, mà tôi vào đây có việc gì nhỉ…? Quên khuấy đi mất, không

nhớ nữa! Không sao, tôi xuống xem món dồi của tôi vậy.”

Bà đi ra tới cửa, Poirot hỏi với:
“Cái búa này, mang từ Ấn Độ về chắc?”
“Đâu có! Tôi mua dịp Nô-en vừa rồi, ở cuộc bán hàng từ thiện

của Cha xứ. Mỗi người mang đến một vật mình không dùng nữa,
rồi thấy cái gì hay hay thì mua về. Chọn không dễ đâu. May tôi
trông thấy cái này cũng thích mắt, vì có con chim con ngồ ngộ, và
cái bình cà phê kia, có cái vòi khá đặc biệt.”

Đó là một bình cà phê bằng đồng gò. Poirot có cảm giác đã

trông thấy nó ở đâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.