CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 117

“Làm ở Bagdad kia đấy,” Maureen giảng giải. “Hay ở Ba Tư…

Không nhớ là bà Wetherby nói ở đâu.”

“Những đồ này vốn là từ nhà Wetherby?”
“Phải. Nhà họ là cả một cửa hàng đồ cũ. Nhưng tôi phải đi đây.

Món dồi của tôi!”

Rồi bà chạy đi, để lại chiếc cánh cửa đập vào răng rắc.
Poirot cầm lại cái búa gõ đường lên tay, lại gần cửa sổ để xem

cho kỹ. Ông nhận ra trên lưỡi nó có những vệt lờ mờ, thoạt nhìn
không thể thấy. Vừa vuốt nghịch đôi ria mép, ông vừa ngẫm nghĩ.

Ông chắc chắn là không ai sẽ để ý chiếc búa gõ đường bị lấy đi.

Nhà này vốn không thuộc loại sắp xếp nền nếp.

3

Ở biệt thự Laburnums, cặp Robin – Ariadne tiếp tục làm việc cộng
tác.

“Bà Ariadne, bà không thể bắt nhân vật này ăn chay! Khán giả

cười chết.”

“Không thể khác. Nhân vật đó từ trước vẫn là người ăn chay,

cho nên đi đâu cũng mang bộ đồ để gọt cà rốt và củ cải.”

“Nhưng tại sao?”
“Làm sao tôi biết được?” Bà Oliver đáp, giọng hơi bực tức. “Cái

hôm tôi tạo ra cái nhân vật kỳ lạ này, có lẽ tôi điên, có thế thôi!
Tại sao hắn là người Phần Lan, trong khi tôi chả biết gì về nước
Phần Lan? Tại sao hắn ăn chay? Tại sao hắn còn có biết bao cố tật
lố bịch khác? Tôi cũng không biết. Nó thế bởi vì nó thế! Ta hư cấu
ra một cốt chuyện, rồi một sớm nọ, ta thấy mình cứ lẵng nhẵng
cái tay Sven Hjerson sau mình, không sao dứt ra được. Và độc giả
gửi thư nói rằng chắc tác giả phải yêu quý nhân vật này lắm! A la
la! Nhưng nếu tôi gặp hắn trên đời, cái tên người Phần Lan ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.