CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 119

Thời tiết xấu đi. Mây đen ùn ùn kéo đến, sắp mưa. Hercule Poirot
bấm chuông biệt thực Hunter’s Close. Không ai trả lời, ông bấm
lần nữa. Lần này, Dreirdre Henderson ra mở.

Cô lộ vẻ ngạc nhiên, khi trông thấy nhà thám tử. Ông nói

muốn nói chuyện với cô một lát, có được không.

“Ô… được chứ! Mời ông vào!”
Cô đưa ông vào căn phòng nhỏ âm u mà ông đã vào lần đến

thăm bà Wetherby. Ông nhận thấy trên lò sưởi, cái bình cà phê to
vẫn đặt đấy, giống hệt cái bình ở nhà bà Summerhayes, nhưng
lớn hơn nhiều.

“Tôi xin lỗi đã để ông chờ bên ngoài hơi lâu,” Dreirdre nói.

“Hôm nay tôi quá bận. Cô ở người Đức sắp đi. Mới giúp việc nhà tôi
được một tháng. Có lẽ cô ta làm ở đây chỉ cốt được ở lại nước Anh
và lấy anh chàng nào đang đợi. Tối nay cô ta sẽ đi…”

“Sao lại dại thế!”
“Đúng vậy, phải không ông…? Dượng tôi nói, về mặt pháp lý, cô

ta không có quyền đột ngột bỏ việc. Nhưng hợp pháp hay không,
cô ta bỏ đi để lấy chồng, chúng tôi làm gì được. Không biết cả cô ấy
sắp đi nếu tôi không bắt gặp cô đang thu xếp quần áo. Tối nay có
lẽ cô ta sẽ đi mà chẳng cần báo trước…”

Dreirđre đưa tay áo lên chùi trán.
“Tôi mệt quá… Rất mệt…”
“Vâng, tôi thông cảm.”
Cô mỉm cười:
“Ông đến gặp tôi có việc gì?”
“Để hỏi cô có nhớ một cái búa gõ đường.”
“Búa gõ đường?”
Cô có vẻ không hiểu. Ông mô tả.
“À, nhớ rồi! Mẹ tôi mua ở Bagdad. Chúng tôi đã đem nó đi bán

trong một ngày hội từ thiện do Cha xứ tổ chức.”

“Một ngày? Vậy là có nhiều ngày?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.