CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 120

“Nhiều chứ! Quyên tiền của dân thường rất khó, nhưng nếu

yêu cầu thiên hạ đem đến những thứ mình không cần dùng
nữa…”

“Vậy cái búa gõ đường vẫn còn ờ nhà ta cho đến Nô-en…”
Dreirdre chau mày, suy nghĩ:
“Không. Hôm Nô-en, chúng tôi cho thứ khác… Cái búa gõ

đường là vào lần bán hàng từ thiện dịp ngày Hội Mùa Màng.”

“Vậy là tháng Chín hay tháng Mười!”
“Cuối tháng Chín!”
Poirot nhìn Dreirdre chằm chằm, nhưng cô thản nhiên, trả lời

bằng giọng nhè nhẹ, đều đều. Khuôn mặt, vốn bình thản, không lộ
vẻ gì xúc động. Đằng sau vàng trán mà Poirot chăm chú nhìn,
đang có suy nghĩ gì? Có thể là chẳng có gì…

“Cô chắc chắn như vậy, không lầm chứ?”
“Ồ! Chắc chắn.”
Poirot im lặng. Ông chờ. Chờ không thấy gì, ông đứng dậy cáo

từ.

“Tôi không muốn phiền cô lâu hơn…”
Dreirdre tiễn ông ra cửa.
Poirot vừa đi vừa nghĩ. Ông đã có hai thông tin trái ngược,

hoàn toàn không ăn khớp, của Maureen Summerhayes và của
Dreirdre Henderson. Trong hai người, ai nói đúng sự thật?

Nếu chiếc búa gõ đường chính là hung khí như ông đã nghĩ,

thì điểm này có tầm quan trọng quyết định. Hội Mùa Màng là vào
cuối tháng chín. Giữa ngày này và lễ Nôen, có ngày 22 tháng Mười
một là ngày bà Mac Ginty bị giết. Lúc đó, chiếc búa gõ đường do ai
sở hữu? Nhất thiết phải biết điều này.

Bà Sweetiman luôn mau miệng, cố gắng giúp Poirot việc này.

Bà đã tham gia cả hai lần bán hàng từ thiện, thậm chí còn giúp
Cha xứ bày hàng lên quầy, điều này không đơn giản, vì thường
đến phút chót mọi người mới đem các đồ vật đến cúng. Bà không
nhớ có cái búa gõ đường mà Poirot hỏi. Bao nhiêu thứ linh tinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.