CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 126

Chương XVI

Ở quán Mèo Xanh. Vừa ăn, Poirot vừa giải thích cho Maude
Williams hiểu cần phải làm gì. Sau khi đã chỉ thị xong tất cả:

“Nào, bây giờ cô đã hiểu cần điều tra cái gì chưa?”
Nàng trả lời bằng một cái hất hàm.
“Cô thu xếp ổn thỏa với văn phòng rồi?”
Nàng cười hơi to:
“Cô tôi ốm nặng. Có điện tín báo tới hẳn hoi.”
“Ý hay! Lời dặn cuối cùng: Broadhinny chỉ là làng nhỏ, nhưng

trong làng có một kẻ sát nhân đi lại tự do. Nguy hiểm!”

“Tôi phải cảnh giác?”
“Đúng.”
“Tôi có đủ sức tự bảo vệ!”
“Một câu không bao giờ nên nói!”
Nàng lại cười vẻ thích thú. Ở những bàn bên, một số khách ăn

quay lại nhìn.

“Tại sao ông nói điều ấy?” Nàng lại nói. “Muốn làm tôi nản?”
“Không phải. Nhưng khi giao nhiệm vụ cho ai, không được

giấu những hiểm nguy có thể xảy ra.”

“Tôi không tin sẽ gặp nguy hiểm gì” Maude đầy vẻ tự tin.
“Trước mắt có thể như thế. Ở Broadhinny, có ai biết cô không?”
Nàng đáp, sau chút suy nghĩ:
“Không… Tôi nghĩ là không.”
“Cô đã đến đấy chưa?”
“Một hay hai lần… Vì công việc của hãng, tất nhiên… Lần cuối,

cách đây năm tháng.”

“Cô gặp ai ở đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.