CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 135

“Cô đã đến biệt thự Laburnums? Lúc mấy giờ?”
“Tôi không thể nói chính xác. Giữa tám giờ rưỡi và chín giờ, có

lẽ là chín giờ. Sau bữa tối. Bà ấy gọi tôi đến.”

“Bà ấy gọi điện cho cô?”
“Vâng, ông Robin và bà Oliver đi Cullenquay, bà ở nhà một

mình nên gọi tôi sang uống cà phê.”

“Và cô đã sang?”
“Vâng.”
“Cô đã uống cà phê… với bà?”
Deirdre lắc đầu:
“Không. Tôi bấm chuông, không ai thưa… Vì cửa không đóng,

thế là tôi cứ vào phòng ngoài. Đèn tắt hết. Tôi lấy làm lạ, gọi ‘Bà
Upward’ một, hai lần, rồi vẫn không ai thưa, tôi liền đi ra, nghĩ là
chắc có lầm lẫn gì đây.”

“Lầm lẫn? Lầm thế nào?”
“Tôi nghĩ hay là bà cùng đi xem hát với hai người.”
“Mà không báo lại cho cô?”
“Tất nhiên, tôi cũng thấy lạ!”
“Cô không nghĩ có cách giải thích nào khác?”
“Nghĩa là tôi cho rằng Frieda đã nghe nhầm. Bà ta người Đức,

nghe lời nhắn không rõ, hơn nữa tối qua, lúc sắp ra đi, bà ta có vẻ
rất bồn chồn…”

“Vậy cô lại về?”
“Vâng.”
“Về thẳng nhà?”
“Vâng… Đúng ra là tôi đi dạo một vòng. Thời tiết đẹp!”
Spence đứng lên:
“Rất tốt! Cô Henderson, xin cảm ơn cô. Cô đến gặp chúng tôi là

rất phải.”

“Tôi nghĩ tôi không thể làm khác. Mẹ tôi lại không nghĩ thế…”
“Không?”
“Nhưng tôi cho là cứ nói thì hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.