CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 138

Thêm một lý do nghi ngờ Deirdre Henderson…

“Chớ quên rằng cô ấy nói chiếc búa gõ đường đó được cúng cho

cha xứ để bán từ thiện hồi cuối tháng chín!”

“Nhưng bà Summerhayes lại nói khác, bà bảo mua ở lần bán

vào lễ Nôen.”

“Về hình thức mà nói,” Poirot mệt mỏi, “bà ấy sai. Bà

Summerhayes là người dễ thương, nhưng không thể đòi hỏi bà
làm hơn cái có thể. Bà ta chẳng có trật tự, phương pháp gì, những
điều bà nhớ không bao giờ cụ thể. Hơn nữa, chớ quên rằng nhà bà
ta – điều này thì tôi quá rõ – cửa giả không bao giờ khép kín. Ai
cũng vào được, có lấy đi vật gì, mãi lâu sau mới trả, cũng không ai
nhận ra. Giả sử hôm nào đó bà Summerhayes tìm chiếc búa đó
mà không thấy, bà sẽ nghĩ là chắc ông chồng mang đi để giết thỏ
hoặc chẻ củi, và rồi sau đó sẽ quên phứt nó đi. Trong nhà ấy, với
được gì thì dùng, chẳng ngăn nắp gì, chẳng nhớ gì. Tôi mà sống
như thế, tôi đến phát điên. Họ thì cứ như không.”

Spence đứng lên:
“Có một điều tốt là James Benthey sẽ chưa bị thi hành án

chừng nào vụ này chưa được làm rõ. Giờ ta đã có cái ta mong
muốn: thời gian!”

Poirot cũng đứng dậy:
“Bây giờ có vẻ ta đã biết thêm một chút, thì tôi nghĩ đi gặp

James Benthey một lần nữa không phải là vô ích.”

2

James Benthey không thay đổi mấy. Có hơi gầy đi một chút, đôi
bàn tay run run nhiều hơn trước nhưng vẫn là cái nhân vật đáng
ngán ấy. Poirot cân nhắc từng lời một, báo anh ta biết là nhiều sự
việc đáng được xem xét, hồ sơ vụ án được lật lại, do đó có tia hy
vọng. James Benthey tỏ ra chẳng mấy quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.