CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 140

Benthley nhận là đúng nhưng có vẻ tiếc rẻ. Poirot tiếp:
“Hai người đã bao giờ đi chơi với nhau chưa?”
“Có, một lần. Chúng tôi đi chơi ra đồi cát.”
Lần này, Poirot không chịu đựng được nữa, kêu lên:
“Này, bố khỉ! Cứ làm như ta bắt anh phải thú một điều gì tồi tệ.

Anh đi chơi với một cô gái xinh đẹp. Thế thì đâu có phải trọng tội,
đáng xấu hổ! Ngược lại. Vậy mà không hiểu sao khi tôi nói tên cô
ta, anh lại làm như không biết!”

James Benthey đỏ mặt:
“Ông thông cảm. Tôi không quen biết nhiều cô gái, mặt khác,

cô Williams không… không thật đàng hoàng. Ô! Cô ấy rất tốt, rất
dễ thương, rất có cảm tình. Nhưng không hiểu sao tôi cứ nghĩ là
mẹ tôi sẽ cho cô ấy là tầm thường!”

“Quan trọng,” Poirot nói, “là anh, anh thấy cô thế nào.”
Mặt James Benthey lại đỏ bừng.
“Kiểu cô ấy để tóc, kiểu ăn mặc… Đã đành, mẹ tôi có lẽ thuộc

loại cổ, nhưng…”

Anh không nói hết câu.
“Vấn đề không ở chỗ đó!” Poirot tiếp. “Cậu ưa cô ta không?”
Benthly lúng túng đáp:
“Cô ấy bao giờ cũng rất tốt với tôi, nhưng cô ta chưa bao giờ

hiểu tôi. Mẹ cô mất lúc cô còn nhỏ. Cho nên…”

“Từ ngày anh mất việc, hai người không gặp nhau nữa. Tuy

nhiên, theo chỗ tôi biết, cô ấy có gặp anh một lần, ở Broadhinny?”

James Benthey có vẻ khổ tâm phải giải thích việc này.
“Vâng. Cô ấy đến Broadhinny có việc. Có gửi tôi tấm thiếp, hẹn

gặp. Tôi không hiểu sao. Thà là đã rất thân nhau…”

“Dù sao thì anh cũng đã đến chỗ hẹn?”
“Có. Tôi không muốn tỏ ra bất lịch sự.”
“Rồi anh dẫn cô đi xem phim?”
“Ồ, không… Chỉ nói chuyện với nhau, lúc cô chờ xe buýt.”
“Tội nghiệp cô bé!” Poirot lẩm bẩm. “Chắc buồn lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.