CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 142

Đại loại bà ấy nói thế… Tôi còn nhớ một câu nữa về một bức anh
cũ: ‘Có ai ngờ lại chính là người đàn bà ấy!’ ”

“Và tại sao anh cho là bà ấy nói về bà Upward?”
“Tôi không thể nói chắc. Chỉ là cảm giác… Thoạt đầu, bà nói về

bà Upward, tôi chỉ nghe lơ mơ, và chỉ để ý trở lại khi bà nói đến
một người ‘hay lên mặt’. Nhưng nghĩ kỹ thì thực sự tôi không
hiểu bà nói ai. Bà ấy rất lắm lời!”

“Riêng tôi,” Poirot nói, “tôi không cho là nói bà Upward, mà là

một người khác…”

Sau tiếng thở dài, ông nói thêm:
“Điều làm tôi bất ngờ, ấy là nghĩ rằng nếu anh bị treo cổ, ấy là

tại vì anh không chịu quan tâm đến những lời nói của bà Mac
Ginty…”

“Ôi, nhưng mà ông đừng hỏi những gì bà ấy kể lể suốt ngày!

Ông nên nhớ rằng lúc đó tôi còn mối quan tâm khác, ấy là chưa
biết có gì để ăn ngày mai!”

“Thế bây giờ, anh không có gì để phải quan tâm hay sao? Bà

Mac Ginty có nói gì với anh về bà Carpenter, lúc đó còn là bà
Selkirk, hoặc nói về bà Rendell?”

“Carpenter là cái tay ở ngôi biệt thự mới trên đỉnh đồi? Lúc đó

ông ta đang đính hôn với bà Selkirk. Bà này, thì bà Mac Ginty
không thể trông thấy! Tôi cũng không biết tại sao.”

“Còn vợ chồng Rendell?”
“Theo tôi nhớ, bà không hề nói đến họ.”
“Cả gia đình Wetherby nữa?”
“Những người này, bà Mac Ginty không ưa. Bà cho rằng bà

Wetherby tính khí thất thường, viển vông không chịu được. Còn
ông Wetherby không bao giờ nói với bà một lời. ‘Lão ấy à, một lời
nói xấu hay tốt, cứ chờ đấy…’ Bà cho rằng ở cái nhà ấy chẳng ai
sung sướng.”

Poirot nhìn chàng thanh niên đang nói, chăm chú hơn. Giọng

nói của James Bentley lúc trước đều đều, vô hồn, nay bắt đầu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.