CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 150

Chương XX

Hercule Poirot đang có mặt ở Kilchester, trong văn phòng thanh
tra Spence. Ông ngồi ngả xuống lưng ghế, hai tay đan vào nhau,
mắt lim dim, suy nghĩ. Spence ngồi ở bàn, giải quyết công việc
thường ngày. Sau khi ký một số giấy tờ, ra chỉ thị cho viên đội
dưới quyền, ông yên lặng nhìn Poirot một lát, rồi hỏi:

“Thế nào, ông Poirot, ông ngủ?”
Nhà thám tử mở choàng mắt:
“Tôi nghỉ.”
“Tốt thôi! Tôi quên chưa hỏi ông, cuộc gặp James Bentley thế

nào?”

Mặt Poirot cau có.
Quả là ông đang nghĩ tới Bentley thì Spence đến cắt ngang.

Những suy nghĩ đang đến hơi chua chát. Vì tình thân với một sĩ
quan cảnh sát đáng quý trọng, ông đã nhận điều tra vụ này không
vì lợi ích vật chất gì, và đáng lẽ chứng minh sự vô tội của một cô
gái đẹp hay ít nhất thì cũng là của một chàng trai dễ mến, thì ông
lại phải lo cứu một người chẳng tỏ gì biết ơn công sức của ông bỏ
ra, một người có vẻ hoàn toàn dửng dưng với số phận của mình!
Đúng là một Carpenter ‘bệnh lý’, không thể gọi khác.

Poirot kể:
“Chuyện trò thực tế không đi đến đâu. Ký ức của Bentley mơ hồ

không rõ, anh ta chẳng nhớ được gì có ích. Tất cả những gì anh ta
nói chỉ chắc một điều là bà Mac Ginty đã đọc trên Sao chổi Chủ
nhật một bài làm bà rất chú ý, và bà nói đến một người đang sống
ở Broadhinny đã dính dáng tới một vụ án hình sự trước đây.”

“Vụ án nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.