CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 156

Chương XXI

Bà Wetherby đi về nhà trong dáng điệu khá nhanh nhẹn không
giống như mọi người tưởng là bà gần như phải nằm liệt.

Qua cửa hàng rào sắt, bà lại bắt đầu lê chân, lết vào trong

phòng khách, nằm vật xuống giường. Bà phải bấm chuông hai
lần, mỗi lần một hồi dài, mới gọi được cô hầu lên sai bảo.

Maude Wiliams xuất hiện trong chiếc tạp dề hoa xinh xắn:
“Bà gọi tôi ạ?”
“Phải, và ta đã đợi hơi lâu rồi đấy. Khi ta bấm chuông, nhớ phải

lên ngay, có khi ta cần được chăm sóc gấp.”

“Vâng thưa bà, tại vừa rồi tôi đang ở trên gác.”
“Biết. Cô đang ở trong phòng ta chứ gì. Ta đã nghe tiếng cô đi và

mở các ngăn kéo. Ta chúa ghét ai hay lục lọi đồ đạc của ta, hãy
nhớ lấy!”

“Nhưng thưa bà, tôi chỉ dọn dẹp…”
“Đừng tưởng ta tin cô nói! Các người, người nào cũng vậy. Ta

nhắc lại, không được thế nữa! Ta mệt lắm rồi. Cô Deirdre có nhà
không?”

“Cô Deirdre dẫn chó đi dạo.”
“Cái con bé! Nó phải biết là có lúc ta cần đến nó chứ! Đập cho ta

quả trứng vào sữa, thêm cô nhắc, rồi mang vào đây!”

“Chỉ còn có ba quả trứng cho bữa điểm tâm sáng mai…”
“Thì ai đó sẽ bớt ăn trứng đi, có thế thôi… Đi! Đừng đứng đực ở

đó nữa… Với lại, son phấn cho vừa vừa thôi, cô không biết người
ta nhìn cô thế nào à?”

Có tiếng chó sủa ở phòng ngoài. Deirdre hổn hển bước vào vừa

vặn lúc Maude Wiliams đi ra.

“Mẹ nói gì cô ấy thế?” Cô hỏi mẹ. “Cô ấy có vẻ không vui!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.