“Ta nói để cho nó hiểu rõ thân phận của nó, thế thôi!”
“Ô! Mẹ của con ơi, lại sắp bắt đầu rồi! Nhỡ cô ấy không chịu ở
nữa thì sao…”
“Đúng rồi, cô chỉ sợ có thế! Còn nó nói năng lếu láo với ta thì
không sao… Dào! Yên tâm đi, ta chẳng còn phiền các người bao
lâu nữa!”
Bà Wetherby nhắm mắt, ra sức thở dốc, nói:
“Mẹ vừa đi hơi nhiều.”
“Lẽ ra mẹ không được ra ngoài. Nếu mẹ bảo con trước…”
“Mẹ nghĩ đi ra ngoài có không khí, sẽ tốt… Nhưng điều đó có gì
là quan trọng… Ta chả thiết sống mà là gánh nặng cho tất cả mọi
người!”
“Nhưng mẹ có gánh nặng cho ai đâu! Mẹ có mệnh hệ nào, làm
sao con sống nổi!”
“Con là đứa con ngoan!”
Thở một hơi thật dài, bà Wetherby nói thêm, giọng thều thào:
“Mẹ nói nhiều rồi. Để mẹ nghỉ! Con ra xem chị Maude pha
xong sữa cho mẹ chưa.”
Deirdre chạy vội ra ngoài, vấp phải một cái bàn, khuỷu tay
vướng phải bức tượng nhỏ bằng đồng đen làm nó rơi xuống đất.
Bà Wetherby mở mắt, lẩm bẩm: ‘Cái con hậu đâu!’ rồi lại nhắm
nghiền. Lát sau, ông Wetherby bước vào, ngừng lại trước cửa, nhìn
vợ. Bà mở mắt:
“A! Ông đấy à!”
“Phải chuyện gì đã xảy ra? Không thể nào yên tĩnh đọc sách
trong cái nhà này.”
“À, con Deirdre nó dắt chó về.”
Ông Wetherby cúi xuống nhặt bức tượng Ấn Độ:
“Nó phải cẩn thận một chút chứ!”
“Làm thế nào được? Nó vụng về thế.”
“Nhớn bằng ngần ấy rồi! Mà nó không làm cho con chó bớt sủa
điếc tai được sao?”