CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 162

“Rõ là thế rồi!” Poirot tỏ vẻ hoàn toàn đồng tình. “Tôi cam đoan

là khi ông đưa cái này về cho ông Spence, ông ấy sẽ vò đầu bứt tóc
cho mà xem!”

“Hy vọng không đến nỗi thế!”
Poirot không đáp và đi tiếp. Quả là mọi thứ đều trở nên lủng

củng rất khó dựng lên nổi một giả thuyết!

Ông vào trạm bưu điện. Maude Wiliams đã ở đó, đang xem các

mẫu len đan. Poirot không nói gì, đi thẳng đến quầy bán len.
Maude chọn mẫu xong, bà Sweetiman ra tiếp Poirot, bán mấy con
tem. Ông đi ra sau Maude, đuổi kịp nàng rồi đi sóng đôi.

Bà Sweetiman lại gần cửa sổ nhìn theo, nhăn mặt vẻ kinh

ngạc, và chép miệng lẩm bẩm:

“Những lão người nước ngoài, đều một giuộc! Ai đời tuổi bằng

ông nội người ta, thế mà còn…!”

2

Poirot hỏi:

“Thế nào, cô có điều gì cần nói?”
“Tôi không biết điều này quan trọng không nhưng có kẻ định

đột nhập phòng bà Wetherby qua cửa sổ.”

“Bao giờ?”
“Sáng nay. Bà ta đi vắng, còn con bé đi dạo với con chó. Ông ta

thì cứ giu giú trong phòng làm việc, như mọi khi. Bình thường, tôi
phải ở dưới bếp, nhưng tranh thủ cơ hội, tôi lên phòng bà
Wetherby xem có tìm được cái gì. Lúc mở cửa, tôi nhìn thấy một
người đàn ông đang trèo lên cái thang áp tường nhà bên ngoài.
Hắn ta nhìn thấy tôi, vội tụt xuống ngay. Thang là của ông làm
vườn, ông ấy lúc đó không có nhà.”

“Người đó là ai? Tả xem sao nào.”
“Tôi chỉ thấy thoáng qua, chưa kịp nhìn rõ mặt!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.