CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 163

“Nhưng đúng là đàn ông?”
Maude nhìn một lát:
“Hắn đội mũ phớt cũ, và quần áo đàn ông… Nhưng tất nhiên,

vẫn có thể là đàn bà…”

“Hay đấy, rất hay… ngoài ra còn gì nữa không?”
“Còn nữa! Không thể tưởng tượng tất cả những thứ cũ rích bà

này tích giữ lại! Cứ như người lẩn thẩn! Sáng nay, bà về tôi không
nghe thấy, và bà ta mắng tôi hay lục lọi. A! Bà ta nói ác ra phết.
Lần sau nữa thì tôi giết! Một con mụ đáng ghét, và nếu ai đáng bị
thủ tiêu, thì chính là mụ!”

Poirot nhẹ nhàng nói ra một tên:
“Evelyn Hope…”
Maude quay ngoắt lại:
“Ông nói gì?”
“Cô biết cái tên ấy?”
“Ô… Biết. Đó là tên cái cô Eva gì đó đã đổi khi đi Úc. Tôi đã đọc

trong báo… báo Sao chổi Chủ nhật.”

“Sao chổi Chủ nhật viết nhiều thứ, nhưng không nói cái tên ấy.

Cảnh sát tìm thấy nó, viết trong một cuốn sách, ở nhà bà
Upward.”

Maude kêu lên:
“Thế thì, đúng là bà ta! Và bà ta không chết ở bên đó! Michael

nói đúng.”

“Michael?”
“Tôi không còn thì giờ giải thích. Muộn mất rồi. Còn một món

rôti trong lò…”

Nàng chạy vội đi. Poirot chỉ còn biết đứng nhìn.
Ở trạm bưu điện, bà Sweetiman dán mắt vào cửa kính, không

hiểu ông lão này vừa nói gì bậy bạ với cô gái…

3

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.