CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 165

Chương XXIII

1

Eve Carpenter vào nhà Summerhayes bằng bất kỳ cửa nào bắt gặp
– đó là thói quen đã ăn sâu, người quen muốn đi cửa nào thì đi, kể
cả qua cửa sổ – và tìm gặp Hercule Poirot. Gặp rồi bà chẳng kịp
chào hỏi, mà đi thẳng ngay vào vấn đề:

“Ông Poirot, ông là thám tử, nghe nói thám tử tài ba. Tốt lắm!

Tôi thuê ông làm cho tôi.”

“Nhỡ tôi không cho thuê thì sao?” Poirot nói. “Tôi có phải xe tắc

xi đâu!”

“Ông là thám tử tư, mà thám tử tư thì làm việc lấy tiền. Đúng

không?”

“Thường thì như thế.”
“Tôi nói có sai đâu! Ông yên tâm, tôi trả tiền, và trả hậu!”
“Nhưng để làm việc gì?”
“Để bảo vệ tôi khỏi cảnh sát. Bọn họ mất trí hết cả rồi! Hình

như họ tưởng tôi giết bà Upward, họ làm tôi đến phát điên!”

Poirot nhìn người phụ nữ trẻ. Có lẽ những lời bà nói có phần

nào sự thực. Trong vài tuần, trông bà già đi nhiều tuổi. Những
vòng quầng thâm dưới mắt nói lên những đêm không ngủ. Tay
run run, bà châm một điếu thuốc.

“Phải chấm dứt!” Bà kêu.
“Nhưng tôi thì làm gì được?”
“Chẳng lẽ không có cách nào để thoát khỏi? Nêu ông Guy nhà

tôi cứng rắn một chút, thì việc ấy xong từ lâu! Đằng này…”

“Ông nhà không làm gì cả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.