CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 169

Poirot chỉ vào chiếc chậu lúc nãy ông nhấc lên đặt trên ghế dài.

Maureen bật cười, cầm lấy và nói:

“Sao ông lại ngồi đây, ông Poirot? Ghế này ngồi bất tiện lắm. Lò

so đã rão…”

“Tôi biết. Tôi… đang ngắm bức tranh đẹp treo trước mặt.”
Maureen quay đầu nhìn bức chân dung. Tranh vẽ một sĩ quan

hải quân với đủ các phụ tùng, kể cả ống nhòm.

“Trong nhà có mỗi bức tranh này là đẹp,” bà nói. “Có thể là

tranh của Gainsborough…” Rồi bà thở dài:

“Bức chân dung này, ông Johnny nhà tôi không chịu bán. Đấy

là hình ảnh cụ cố bốn đời của ông ấy, nghe đâu bị đánh chìm
cùng với hạm tàu như một anh hùng. Johnny rất tự hào về cụ cố.”

“Vâng,” Poirot nói, “ông ấy có nhiều điều để đáng tự hào.”

3

Poirot tới nhà bác sĩ Rendell lúc ba giờ.

Trước đó ông vừa ăn một bữa thịt thỏ nhạt phèo nấu với khoai

tây sượng, uống nửa tách cà phê đục ngầu, nên tâm hồn không
lấy gì làm sảng khoái.

Bà vú già Scott ra mở cửa. Ông yêu cầu gặp bà Rendell. Bà ta

đang ở trong phòng khách nghe một chương trình phát thanh, và
Poirot nhận thấy bà có vẻ ngạc nhiên khi ông đến. Bà có vẻ giữ
mình, và lần này nữa, tỏ ra e ngại Poirot. E ngại bản thân ông,
hoặc e ngại cái mà ông đại diện. Poirot nói:

“Thưa bà, tôi đến để muốn hỏi bà một câu.”
“Một câu? Xin mời…!”
“Hôm bà Upward chết, bà ấy có gọi điện cho bà?”
“Có.”
“Lúc mấy giờ?”
“Bà vú Scott nghe điện. Lúc ấy khoảng sáu giờ thì phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.