CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 174

Gặp được bà văn sĩ nổi tiếng trên điện thoại không phải dễ,

Poirot đã có kinh nghiệm. Ông phải thương lượng mấy phút rồi
mới nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nói bực tức mà ông
nhận ra ngay là của bà Oliver.

“Nào, ông cần gì? Không đợi được sao? Tôi đang nảy ra một câu

chuyện tuyệt vời. Án mạng trong một hiệu may…”

“Có thể,” Poirot nói, “nhưng đây cũng là chuyện quan trọng.”
“Không quan trọng với tôi! Vì cảm hứng của tôi, nếu không viết

ra giấy này, sẽ biến mất…”

Poirot cắt lời bà bạn, rồi bằng giọng dứt khoát, đặt một số câu

hỏi mà bà Oliver đáp lại một cách chung chung.

“Phải… Đó là một nhà hát nhỏ, tôi quên tên… các diễn viên?

Tôi không nhớ. Có một tay tên là Cecil gì gì đó… và một tay nữa
tên Michael, tôi có nói chuyện với hắn ít câu.”

“Hoan hô! Đó là toàn bộ những gì tôi muốn biết.”
“Nhưng sao ông lại quan tâm đến Cecil và Michael?”
“Khỏi thắc mắc, thưa bà, mời bà trở về với hiệu may của bà!”
Poirot nói thêm vài lời cảm ơn, đặt máy rồi cười với Spence:
“Tôi chỉ còn một việc: phòng vấn một diễn viên trẻ, tên là

Michael thường đóng những vai phụ ở nhà hát Repertory ở
Cullenquay. Hy vọng rằng Michael này chính là Michael ấy.”

“Nhưng, tại sao lại…?”
Poirot khéo léo dẹp sự bất bình của Spence:
“Ông có biết người ta gọi ‘bí mật của Polichinelle’ là cái gì

không?”

Spence cau đôi lông mày:
“Ông định đánh đố tiếng Pháp với tôi phỏng?”
Bí mật của Polichinelle là một bí mật ai cũng có thể biết, vì thế

người nào không biết thì không bao giờ nghe nói tới. Khi người ta
tưởng anh biết rồi, thì còn ai nói ra làm gì!”

Thanh tra Spence siết chặt nắm tay:
“Quái thật, tại sao tôi chưa bóp cổ cho ông chết tươi, nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.