CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 178

thấy trong nhà tối om, và gọi mãi không ai thưa, nên đã trở về
nhà mình.

“Đó là lời ba người đàn bà ấy nói. Tuy nhiên, lại có một nhân

chứng, đó là cô Edna. Cô bảo đảm chắc chắn là đã trông thấy một
phụ nữ tóc vàng đi vào nhà. Vả lại, còn cái tách có vết son môi, và
điều này cũng đáng chú ý, mùi nước hoa phảng phất trên không,
loại nước hoa sang trọng và đắt tiền, có vẻ như là của bà
Carpenter”.

“Ông nói bậy!” Bà Eva Carpenter kêu to. “Không phải nước hoa

của tôi! Tôi không hề đến đó!”

Quay lại phía chồng, bà nói:
“Mình xem, họ nói bậy như thế, mình không làm gì được à?”
Guy Carpenter giận dữ chỉ tay vào mặt Poirot:
“Ông Poirot, ông biết là có một đạo luật trừng trị tội vu cáo! Tôi

có nhân chứng đây nhé: toàn bộ những người ngồi đây.”

“Nói bà Carpenter dùng một loại nước hoa và son môi nào đó là

vu cáo?” Poirot đáp.

“Ông thật lố bịch!” Eva Carpenter lại la lên. “Nước hoa của tôi,

ai mà chẳng có thể dùng và đem đi gieo rắc bất cứ đâu.”

Một nụ cười nở rạng khuôn mặt Poirot.
“Bà đã nói rồi đó, ai cũng có thể! Tất nhiên, chỉ là một mưu

mẹo vụng về. Vụng đến mức, trong trường hợp này, nó đi ngược
lại mục đích: Nó làm tôi suy nghĩ. Do mùi nước hoa đó, tôi nghĩ
đến vết son môi để trên miệng tách. Những vết ấy rất dễ lau chùi
sạch. Có thể đi rửa chén – có đủ thì giờ, nhà lại vắng người thậm
chí, nếu cần, mang hẳn nó đi. Người ta không làm thế, tôi tự hỏi
tại sao. Trả lời: vì người ta muốn làm cho mọi người tưởng một
phụ nữ đã đến và kẻ giết người là phụ nữ. Thật vậy ba phụ nữ đã
được triệu tập bằng điện, nhưng bà Upward không trực tiếp gọi.
Người ta nhân danh bà nhắn lời mời. Không một ai trong ba
người được nghe chính tiếng nói của bà Upward, mà là của một kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.