CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 179

muốn rằng phải là một phụ nữ, ai trong số đó cũng đều bị kết là
thủ phạm. Một lần nữa, tôi lại tự hỏi tại sao.

“Chỉ có một câu trả lời: Kẻ giết bà Upward không phải phụ nữ,

mà là đàn ông.”

Poirot đưa mắt nhìn quanh cử tọa. Câu nói cuối cùng của ông

không gây phản ứng gì rõ rệt. Ông tiếp.

“Vậy tôi đã xác định điểm thứ nhất: hung thủ giết bà Upward

là đàn ông, và kẻ giết bà Mac Ginty cũng là đàn ông. Giống như bà
Mac Ginty, bà Upward cũng chết vì một bức ảnh, điều này gần
như chắc chắn. Ảnh ấy, ai giữ? Đó là câu hỏi đầu tiên, kèm thêm
câu hỏi sau: giữ để làm gì?

“Có thể nghĩ, thoạt đầu, ảnh được giữ vì lý do tình cảm. Bà Mac

Ginty… bị thủ tiêu rồi, không cần phải hủy bức ảnh nữa. Nhưng
sau vụ án thứ hai, vấn đề lại khác đi. Rõ ràng là bức ảnh dính liền
với vụ án. Giữ nó lại là nguy hiểm. Chắc các vị đều đồng ý với tôi,
ta kết luận rằng phải hủy bức ảnh, và nó đã bị hủy?”

Tất cả mọi cái đầu đều gật, vẻ đồng tình.
“E hèm!” Poirot dặng hắng. “Bức ảnh đã không bị hủy! Tôi biết,

vì lý do đơn giản là đã tìm thấy nó… Tôi tìm thấy ngay tại đây,
mấy hôm trước. Nó để trong ngăn kéo cái bàn kê sát tường kia…”

Ông rút từ trong túi bức ảnh đã ố vàng, ảnh một cô gái đang áp

một đóa hông lên má, nói tiếp.

“Bức ảnh đó đây! Ảnh của Eva Kane. Đằng sau, có hai từ viết

bằng bút chì…”

Quay về phía Maureen Summerhayes, ông nhìn trừng trừng:
“Tôi có phải đọc cho bà không…? Đó là hai từ: “Mẹ tôi”!”
Maureen kinh ngạc, lắp bắp.
“Tôi không hiểu. Tôi không bao giờ có…”
“Vâng, bà Summerhayes, bà không hiểu đâu. Sau vụ án thứ hai

mà còn giữ ảnh này, chỉ có thể do hai lý do. Thứ nhất hoàn toàn
vì tình cảm. Bà không có mặc cảm tội lỗi gì, nên bà, bà có thể giữ
ảnh này. Một hôm ở nhà bà Carpenter, chính bà đã nói với chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.