“Vậy ông cho là ta nên bắt đầu từ đâu, ông Poirot? Liệu tôi có
giúp được gì…”
“Trước tiên, tôi muốn gặp James Bentley.”
“Dễ thôi. Để tôi báo cho luật sư của anh ta.”
“Xong rồi, tôi sẽ đi Broadhinny. Ở đó, căn cứ vào những ghi
chép của ông, tôi sẽ làm lại cuộc điều tra mà ông đã làm…”
“Để xem nhỡ tôi có bỏ quên điều gì.” Spence nói với nụ cười
gượng.
“Nói cho đúng,” Poirot chữa lại, “để xem có chi tiết nào mắt tôi
nhìn khác mắt của ông. Phản ứng trước mỗi việc là tùy theo từng
người. Một hôm, ở Liège, tôi nhận xét là nhà tài chính giàu có
người Bỉ nọ trông giống như một cái ấm đun nước. Trước đó,
không có ai nhận ra như thế. Nhưng thôi… Tôi dự định sẽ lần lượt
loại trừ, từng cái một, những hướng điều tra mà chúng ta để ngỏ,
để giữ lại cái hướng đúng nhất. Vậy tôi sẽ đi Broadhinny. Ở đó có
khách sạn nào ở được không?”
“Có Ba con vịt, nhưng tôi khuyên ông không nên ở đó, và Con
cừu, ở Cuvallon, cách Broadhinny ba dặm. Còn trong làng, có một
kiểu nhà trọ gia đình, nhà nông thôn cũ kỹ của một cặp vợ chồng
trẻ, họ cho trọ lấy tiền. Không bảo đảm tiện nghi hiện đại.”
Hercule Poirot nhắm mắt. Đành phải tỏ ra dũng cảm vậy.
“Không sao!” Ông nói. “Được thế nào, hay thế.”
Spence nói tiếp:
“Đến đó, tôi chưa rõ ông nên nói thế nào. Tự giơi thiệu là ca sĩ
ôpêra bị mất giọng, cần nghỉ ngơi chăng. Nghe cũng được…”
Hercule Poirot ưỡn ngực:
“Không! Tôi là Hercule Poirot, vậy đến đó tôi vẫn xưng là
Hercule Poirot.”
Spence nhăn mặt, tỏ ý nghi ngại:
“Như thế có khôn ngoan không?”
“Như thế là cần thiết! Nên nhớ là ta không có nhiều thời gian
trước mặt! Phải đạt kết quả thật nhanh! Chúng ta biết gì? Chưa gì