CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 22

Chương IV

Poirot quan sát căn phòng đang đứng. Rộng, nhưng ngoài ưu điểm
đó, chẳng còn gì khác. Thám tử đưa ngón tay trỏ miết lên ngăn
trên của một cái giá, rồi nhăn mặt: đúng như ông đoán, nó phủ
đầy bụi. Ông ngồi xuống ghế đệm, lò xo ọp ẹp xụp hẳn xuống, mặc
dù ông không to béo gì. Ba chiếc ghế khác cũng không khá hơn.
Còn con chó giữ nhà nữa, lúc này nó đang giương mắt nhìn Poirot
với vẻ tò mò đáng ngại.

Trên tường có vài tranh khắc trên kim khí toàn cảnh chiến

trận, và hai tranh sơn dầu tạm được. Giấy dán tường đã lâu, phai
hết màu sắc ban đầu. Bàn khập khễnh, thảm trải đã sờn. Cửa sổ
mở toang, và có lẽ khó có sức mạnh nào trên đời đóng khít lại
được. Cửa ra vào cũng không hơn. Lúc này nó đang đóng, nhưng
Poirot dám chắc là chỉ hơi có gió là nó sẽ mở tung.

Hercule Poirot ngao ngán cám cảnh cho số phận của mình.
Cửa mở, bà Summerhayes bước vào. Tóc hung, mắt mũi trông

được, song lấm tấm vết hoe. Bà đi vào, rồi lại quay đầu ra để đáp
lại người nào gọi từ bên ngoài, và biến mất theo đường đã vào.
Poirot phải chạy theo để đóng cửa lại.

Bà Summerhayes quay lại ngay. Lần này bà ôm theo một chậu

sắt, tay cầm con dao. Từ bên ngoài, có tiếng đàn ông gọi:

“Này Maureen! Con mèo lại ốm. Làm thế nào?”
“Không sao đâu, mình ơi! Tôi ra đây.”
Bà đặt chậu xuống đất, quẳng dao lên bàn, lại đi ra. Poirot lại

chạy theo, đóng cửa.

Bên ngoài, có tiếng động cơ ô-tô, con chó bỗng sủa, nó nhảy lên

chiếc bàn con cạnh cửa sổ.

“Không thể chịu được!” Poirot lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.