CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 23

Cửa lại mở, do gió đẩy, và một luồng khí lạnh giá ùa vào. Con

chó càng sủa, rồi nhảy vọt qua cửa sổ. Poirot nghe tiếng bà
Maureen gọi chồng:

“Sao mình không khép cái cửa sau lại, hở Johnny? Gà ở cả

trong bếp!”

Poirot thở dài, nói thành tiếng:
“Thế mà mình phải trả bảy livrơ một tuần!”
Tiếng vọng của cuộc chiến đấu giữa bà Summerhayes với lũ gà

mái lại vẳng tới. Rồi, chắc đã giải phóng xong căn bếp, bà lại xuất
hiện, và hỏi:

“Ông không lấy làm phiền, nếu tôi ngồi đây để bóc vỏ đỗ? Dưới

bếp, mùi hôi quá!”

“Xin bà cứ tự nhiên, tôi vui lòng!”
Nói thế không hoàn toàn đúng, cũng không hoàn toàn sai. Từ

lúc đến đây, đã hai mươi tư giờ, Poirot chưa lúc nào chuyện trò
nổi với bà Summerhayes quá ba mươi giây. Đây chính là dịp để
trao đổi chút ít với bà.

Bà Summerhayes ngồi vào ghế và bắt đầu công việc của mình,

vẻ chăm chú. Một lát, bà nói:

“Tôi mong ông không đến nỗi phiền lòng khi đến ở Long

Meadous. Cần gì, ông cứ cho biết!”

Poirot lịch sự đáp rằng bà chủ quá tử tế, rồi nói thêm:
“Tôi chỉ mong là có cách nào giúp bà mượn được người giúp

việc tốt!”

“Người giúp việc!” bà Summerhayes kêu. “Bói đâu ra bây giờ!

Không tìm nổi ai làm hộ việc nhà. Trước đây có một bà, rất tốt. Thì
lại bị ám sát. Thật là rủi!”

“Tôi nghĩ bà muốn nói tới bà Mac Ginty?”
“Chứ còn ai nữa! Thiếu bà ấy, tôi rất lúng túng.”
“Bà ưa bà ấy lắm nhỉ?”
“Là vì, thưa ông, bà ấy là người tin được. Bà ấy đến hai lần một

tuần, chiều thứ Hai và sáng thứ Năm. Luôn luôn đúng giờ… Bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.