CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 38

“Đến tên bà anh ấy cũng không nói, nhưng một lần anh kể bà

ta ăn toàn cá trích, lần khác, bà ấy buồn vì mất con mèo.”

“Anh ta có bao giờ nói – điều này tôi yêu cầu cô trả lời thật

thẳng thắn – anh biết chỗ bà ta giấu tiền.”

Cô gái hơi tái mặt, nhưng ngẩng đầu lên:
“Có, anh có biết và có nói với tôi. Chúng tôi đang nói chuyện về

những người không tin vào nhà băng, thế là anh nói bà chủ trọ
chỗ anh là người như thế, giấu tiền dưới ván sàn trong phòng
ngủ. Tôi nhớ anh còn nói: ‘Tôi có thể lấy, nếu bà đi vắng!’ Không
phải nói đùa – anh ta không đùa bao giờ – mà nói như người thấy
sự hớ hênh ấy mà phiền lòng.”

“Rất hay.” Poirot nói. “Ít nhất theo hướng tôi nghĩ. Cô hiểu

không? Khác gì anh ấy nói: ‘Thế nào cũng có ngày người ta đập
chết bà ấy để lấy tiền!’”

“Nhưng anh không làm điều đó!”
“Tất nhiên! Tôi muốn lưu ý cô điều này: chỉ cần một câu nói,

dù tầm phào, đủ làm rõ một tính cách. Bọn tội phạm khôn ra thì
đừng có mở miệng. May thay, chúng lại thường huyênh hoang,
lắm mồm. Vì thế số thoát khỏi pháp luật không nhiều.”

“Nhưng, cuối cùng,” Maude Williams nói, “phải có một kẻ nào

đã giết chết bà già!”

“Chắc chắn như vậy.”
“Vậy hắn là ai? Ông biết chưa?”
Một lần nữa, Poirot lại nói dối một cách thản nhiên:
“Tôi nghĩ là đã biết, và không thể nhầm. Nhưng tôi mới chỉ bắt

đầu điều tra…”

Cô gái nhìn đồng hồ, đứng lên:
“Xin lỗi, tôi phải trở về văn phòng. Tôi chỉ có nửa giờ rảnh. Hồi

làm việc ở London, thoải mái hơn. Nếu tôi làm được gì giúp anh
ta, ông báo tôi nhé?”

Poirot trao đổi danh thiếp cho Maude Williams, sau khi đã ghi

thêm địa chỉ và điện thoại nơi mình đang trọ tại Long Meadows.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.