CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 39

“Lúc nào cô muốn gặp, xin cứ gọi.”
Tên ông trên danh thiếp không để lại ở cô gái ấn tượng gì –

Poirot buồn bã nhận ra điều đó. Ông nghĩ: thế hệ trẻ ngày nay
chẳng biết gì tới những nhân vật tài danh của thời đại.

3

Hercule Poirot về Broadhinny bằng xe buýt. Khá hài lòng: giờ ông
biết là không chỉ có mình mình tin James Bentley vô tội. Anh
chàng ấy ít nhất còn có một người bạn tốt.

Ông lại nghĩ đến cuộc gặp anh ta trong nhà tù. Bentley thực sự

thất vọng, có vẻ chẳng thiết quan tâm đến số phận của mình.

“Xin cám ơn ông,” anh ta nói, “nhưng tôi nghĩ chẳng còn làm

gì được.”

Anh ta đoan chắc mình không có ai thù hằn:
“Làm sao tôi có kẻ thù, vì có ai thèm để ý tôi đâu!”
“Mẹ anh cũng không có?”
Anh ta bất bình phản đối:
“Tất nhiên không! Ai cũng quý, cũng trọng bà.”
“Anh kể về các bạn của anh vậy.”
“Tôi không có bạn.”
Câu này, anh ta sai. Có Maude Williams là bạn. Poirot nghĩ

bụng: “Kỳ cục thay tạo hóa! Một con người, dù bị thấp kém, coi
thường đến đâu, tạo hóa vẫn thu xếp để anh ta có một người nào
đó yêu mình!”

Tại sao Maude, một cô gái xinh đẹp, yêu James Bentley? Hẳn là

vì, trái hẳn bề ngoài, cô thuộc típ người ‘bao dung mẫu tử’. Cô có
đủ các đức tính mà Bentley thiếu. Nghị lực, cương quyết, cô nằm
trong số người không bó tay chịu thất bại, chiến đấu tới cùng.

Rồi Poirot nghĩ tới những lời dối trá đã nói trong ngày. Ông tự

an ủi: nói dối, nhưng đều là cần thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.