CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 42

“Vâng, chính tôi đã phát hiện ra!”

Bà Elliott nói bằng giọng lâm ly. Nhà bà sạch, xinh, có phần

đỏm dáng nữa. Ở đây không có gì gợi lại tấn bi kịch, ngoại trừ
chính bà Elliott đang tường thuật cái phút đáng nhớ nhất của đời
mình. Bà có thân hình cao, gầy, tóc nâu, rất mau miệng.

“Ông Larkin đến báo tôi. Ông ấy đã gõ cửa bà Mac Ginty, cùng

với cái tay ở trọ nhà bà ấy; không ai trả lời, ông sợ có tai nạn gì
chăng. Có thể lắm… Bà ấy chẳng còn trẻ, mạch đập phập phù, tôi
đã biết từ lâu, có thể ngất xỉu lúc nào không biết. Thế là, tất nhiên,
tôi đi theo Larkin. Họ là đàn ông đàn ang, vào phòng ngủ người ta
không tiện…”

Poirot gật gù, vẻ hoàn toàn đồng ý.
“Tôi trèo lên cầu thang. Hắn đang đứng đó, mặt nhợt như xác

chết. Sau này tôi mới nhớ lại, chứ lúc ấy tôi đâu đã biết chuyện gì
xảy ra. Tôi gõ cửa, và không ai trả lời, tôi liền mở ra. Trong phòng
lộn xộn, mọi thứ ngổn ngang, và tôi nhận ra ngay miếng ván sàn
bị cậy. ‘Có kẻ cắp!’ Tôi kêu. Nhưng bà ấy đâu nhỉ? Thì ra bà ấy nằm
sóng sượt dưới nhà, trong phòng khách… Đã chết, đầu vỡ toang…
Một vụ giết người, vừa nhìn, tôi hiểu ngay… Ở đây, tại Broadhinny
này! Thế có chết không…? Tôi la ầm lên… và suýt ngất xỉu… Họ
phải chạy ra quán Ba con vịt xin cônhăc về đổ cho tôi, thế mà mấy
giờ sau, tôi vẫn còn run cầm cập… Rồi tôi về nhà, vẫn chưa hoàn
hồn, cho đến khi ông xã tôi về hỏi có chuyện gì… Ông thấy không,
từ bé, tôi đã rất sợ trông thấy người chết…”

Poirot tìm cách kéo bà Elliott đi vào vấn đề.
“Vâng, điều đó rất tự nhiên. Thế lần cuối cùng bà gặp bà Mac

Ginty là bao giờ?”

“Có lẽ là hôm trước. Bà ấy đang ở ngoài vườn, hái mấy lá mùi,

lúc đó tôi đang cho gà ăn.”

“Bà ấy có nói chuyện với bà?”
“Bà ấy chào tôi, hỏi gà có đẻ trứng không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.